Chương 2813: Truyền ấn
Chương 2813: Truyền ấn
Tuần Thiên Thần Liễn, kiểm tra quần thần!
Bị Thiên Việt Thượng Nhân nói toạc ra lai lịch, Kim Long hình như có cảm giác, phát ra gào thét hưng phấn.
Âm thanh chấn Thần đình!
Thế nhưng bất luận long hống kinh thiên động địa cỡ nào, cũng không bằng lời nói Thiên Việt Thượng Nhân mang cho Tần Tang chấn động cực lớn.
Thiên Việt Thượng Nhân!
Giúp ta Luyện Hư?
Tần Tang khó mà kiềm chế khiếp sợ trong lòng.
Nghe Thiên Việt Thượng Nhân nói, đã sớm nhìn thấu thân phận và lai lịch của mình.
Bản thân bị bại lộ từ khi nào?
Tần Tang không thể thông qua một hư ảnh phán đoán tu vi Thiên Việt Thượng Nhân, nhưng tuyệt không phải Hóa Thần trung kỳ, lúc đối mặt Tả chân nhân, Tần Tang cũng không có cảm giác cao thâm khó dò như vậy.
Hắn có loại dự cảm, thực lực Thiên Việt Thượng Nhân có thể vượt qua tưởng tượng của mình!
Nếu Thiên Việt Thượng Nhân đã sớm rơi vào giới này, ngoài ý muốn gặp nhau, thông qua công pháp và đạo thuật, đánh giá ra chính mình cũng đến từ Bắc Thần cảnh Phong Bạo giới, nhưng vì sao y còn nói nhận ủy thác của người mà tới?
Người kia là ai?
Năm đó lần đầu gặp ở Tinh Cốc, gặp lại tại Quỷ Phương Quốc, chẳng lẽ đều là một trận an bài tỉ mỉ, ôm cây đợi thỏ?
Mục đích của bọn họ là gì?
Thiên Việt Thượng Nhân vì sao dùng loại phương thức này tiếp cận mình?
Hoa linh, Độc Thần Điển, Kim cương thực. . . . .
Ly Hầu, Thanh Hồ Thánh Vương, thậm chí Linh U Vương tự trảm tu vi.
Mỗi cơ duyên khó được kia, từng cái vừa đúng đối thủ, khiến cho bản thân tu luyện và lĩnh hội sát đạo vô cùng thông thuận, có thể nói là ngủ gật là có gối kê đầu.
Trong đó, có bao nhiêu là đo thân mà an bài?
Có lẽ trong Trị Đàn Cụ Sơn Trị căn bản không có Kim Cương Bồ Đề thụ, chỉ là vì dẫn xuất mình ra khỏi động phủ.
Bắc Thần cảnh từng xuất hiện Kim cương thực, Thiên Việt Thượng Nhân khẳng định đã tiến vào Tử Vi cung, lấy thực lực của y, đạt được mấy quả Kim cương thực cũng không lạ.
Nhưng y làm sao biết bản thân sẽ mạo hiểm cướp đoạt Kim cương thực?
Khó trách Đạo Đình một mực mở cửa sau cho mình.
Pháp Lục, linh tài, luyện khí thuật, chỉ cần mình có lý do phù hợp, tuyệt không khó xử, muốn gì cứ lấy.
Bản thân kết bạn những chân nhân kia, chẳng biết có bao nhiêu người lòng dạ biết rõ, một mực phối hợp diễn kịch.
Trong thời gian này, lại có bao nhiêu người trong lúc vô tình trở thành quân cờ của đại năng?
Buồn cười là bản thân vẫn cho rằng ẩn nấp rất kỹ.
Tần Tang cảm thấy tê cả da đầu.
Rất nhiều nghi vấn đánh thẳng vào tinh thần của hắn, Tần Tang lúc này cảm giác không phải là vinh hạnh, mà là sợ hãi!
Duy nhất có thể an ủi hắn là, chí ít Thiên Việt Thượng Nhân trước đó không hại hắn, ngược lại nhiều lần chỉ điểm hắn kiếm đạo.
Lấy thực lực Thiên Việt Thượng Nhân, nếu muốn gây bất lợi cho hắn, căn bản không cần đại phí khổ tâm như thế.
Tần Tang há miệng, bỗng thấy thần sắc Thiên Việt Thượng Nhân khẽ biến, nhìn lướt qua chỗ sâu biển mây, lại dời ánh mắt tới, đảo qua Thần liễn của Tần Tang, nghiêm túc nói: "Truyền cho ngươi một ấn, mau chóng khống chế Thần liễn! Lão phu cùng hai vị Chân Quân hiện tại không thể chiếu cố ngươi, trong Thần đình, dựa vào Thần liễn này, ngươi hẳn là có thể quần nhau một hồi với Yêu Vương kia . . ."
Lời còn chưa dứt, hư ảnh Thiên Việt Thượng Nhân dần mờ đi, lưu lại một ấn phù dị thường phức tạp.
"Tiền bối. . ."
Tần Tang vừa nói đến bên miệng, trước mắt đã rỗng tuếch, thấy ấn phù đang tiêu tán, nên hắn tranh thủ nhớ kỹ.
Trong lúc nhất thời, Tần Tang vô cùng mờ mịt, không rõ đầu mối.
Thiên Việt Thượng Nhân và Chân Quân muốn làm gì? Bọn họ chẳng lẽ không mau chóng đi vào? Bản thân vì sao phải quần nhau với Yêu Vương?
Lúc này, Tần Tang phát hiện vân khí cùng cảnh vật chung quanh đang cấp tốc lui lại, lúc này mới ý thức được Kim Long một mực không ngừng chạy tới.
Kim Long lôi kéo Thái Ất Tinh Dư lao vùn vụt trong biển mây, hiển nhiên đồ vật hấp dẫn Kim Long vẫn ở chỗ sâu Thần đình.
Yêu Vương ở đâu?
Thiên Việt Thượng Nhân cảnh cáo còn vang bên tai, Tần Tang không dám khinh thị, nhìn ra xa hướng Thiên Việt Thượng Nhân nhìn trước đó.
Tần Tang chẳng biết phiến biển mây kia là nơi nào, toàn lực thôi động thần thông Thiên Mục, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư không thâm thúy.
Thoạt đầu không có dị dạng.
Ngay lúc đó, biển mây cuốn lên sóng cả, vân khí tuôn cao, phô thiên cái địa, hình thành vân triều thanh thế thật lớn.
Trong khi vân khí bốc lên, bỗng nhiên bắn ra từng đạo khí trụ, phảng phất từ thiên ngoại đến, xông vào Thần đình, màu sắc khác nhau, ngũ thải ban lan, có xanh, có đỏ, có đen. . .
Cho dù ở nơi này, Tần Tang cũng có thể cảm ứng được trên những khí trụ kia tản ra yêu khí kinh người!
Trong đó có khí tức Yêu Vương, tuyệt không phải loại Yêu vương như Linh U Vương tự trảm tu vi kia.
Yêu ma tiến vào Thần đình trước, mà lại có thực lực Yêu Vương lúc toàn thịnh!
Tần Tang ẩn ẩn cảm nhận được ánh mắt nơi đó đang nhìn chăm chú mình, cả kinh, rốt cuộc ý thức được, tình cảnh mình đang hung hiểm cỡ nào.
'Rống!'
Một tiếng long hống phấn khởi.
Tần Tang đưa toàn bộ tâm thần vào Tuần Thiên Thần Liễn.
Hắn có thể cảm giác được "Cảm xúc" của Kim Long, vẫn như cũ khó mà câu thông, nhưng không bài xích như bên ngoài Thần đình lúc trước.
Ấn phù hiển hiện trong đầu, Tần Tang không dám chần chờ, dốc hết toàn lực lĩnh hội.
. . .
Quỷ Phương Quốc.
Đại Thánh Phủ.
Nơi đây là một trong tứ biệt Trị Đạo Đình, Trị Đàn Cương Sơn Trị, trong Trị Đàn có Kim điện, muôn hình vạn trạng, đồng thời cảm giác không ô trọc.
Chỉ nhìn cảnh tượng mặt ngoài, rất khó tin nơi này đã bị yêu ma chiếm cứ.
Động phủ chân chính của Đại thánh, kỳ thật chỉ là một hang đá trên đỉnh Tiên sơn.
Ầm!
Sơn băng địa liệt, trong tiếng nổ, lực lượng kinh khủng từ trong ngọn tiên sơn bộc phát, ngọn núi sụp đổ, vô số núi đá bay loạn tung tóe.
Sau một khắc, từ giữa sườn núi trở lên triệt để bị hủy, lộ ra một tòa cao Đàn, cùng với từng bóng người.
Nam tử long bào đậu đội Đế quan đứng dậy, người chung quanh cũng đã phát hiện viên Nguyệt thay đổi, từng kẻ đứng lên, nhìn bầu trời đêm, kinh nghi bất định.
"Thần đình?"
Nam tử long bào chính là Đại thánh yêu tộc.
Trong mắt của y cũng hiện lên vẻ kinh nghi.
Mưu đoạt hai mươi bốn Thiên Ngục tàn đồ chính là y xuất thủ, nên biết rõ Nam Thiên Môn trong Trị Đàn Cụ Sơn Trị là giả.
Thần đình chân chính vậy mà xuất thế, ở trên mặt trăng, nơi mà tất cả mọi người mỗi đêm đều có thể nhìn thấy!
Đại thánh quay đầu nhìn về phía tây, đến lúc này, Đạo Đình vẫn không có động tĩnh gì lạ.
"Chẳng lẽ là chuyện ngoài ý muốn, Đạo Đình không kịp trở tay?"
Trong lòng Đại thánh hiện lên ý niệm này, nhưng cũng không bởi vậy mà cảm thấy hưng phấn. Bởi vì y biết rõ, Thần đình đột nhiên xuất thế gây hậu quả là gì.
Đồng thời, trong lòng y ẩn ẩn cảm thấy bất an, sự thật có thể không đơn giản như mặt ngoài.
Chân Quân Đạo Đình chậm chạp không động, càng tăng thêm loại bất an này.
"Vù!"
Ánh mắt Đại thánh di chuyển, nhìn về phía hai mươi bốn Thiên Ngục tàn đồ, trong mắt loé lên tinh quang.
"Yêu Thần ở đâu!"
Tiếng quát truyền khắp Đại Thánh Phủ.
Chân núi lập tức bay lên lần lượt từng thân ảnh, vội vàng bay tới cao đàn, trong thần sắc có chút bàng hoàng và kinh hãi.
Ở trong đó, có kẻ tu vi thấp, cách hóa hình rất xa, cũng không thiếu Yêu hầu.
Thậm chí, người xếp bằng ở chung quanh cao Đàn, cũng có người bước về phía trước một bước.
Những người này đều là Yêu Vương Quỷ Phương Quốc, chúa tể một phương, trước đó phụ tá Đại thánh lĩnh hội tàn đồ, thôi diễn thần đạo.