Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2816 - Chương 2816: Một Kiếm Át Yêu Vân, Đoạn Phong Bạo

Chương 2816: Một kiếm át yêu vân, đoạn phong bạo Chương 2816: Một kiếm át yêu vân, đoạn phong bạo

Cho dù thời điểm Đạo Đình nguy cấp nhất, cũng chưa từng có cảnh tượng kinh người như vậy.

Nhìn như hỗn loạn, kì thực đều dưới sự dẫn dắt của Đạo Đình, truyền tống đâu vào đấy.

Hai trị của Đạo Đình, tiên thành đầu nam và tiên thành đầu bắc, không ngừng có bóng người lao vào.

Nếu như xem giới này như hai khối, một khối lục địa, một khối biển cả.

Vậy thì bốn trị nằm giữa lục địa và biển cả.

Phía bắc phải đối mặt hung thú trong Nghiệt Nguyên, phía nam thì phải đối mặt Nguyệt Hải.

Hung thú rất ít chủ động công kích bốn trị, nhưng đạo môn vẫn phải đề phòng Quỷ Phương Quốc sử dụng Minh Yêu Cổ, cho nên sớm đã bố trí cách đối ứng.

Bên trong hai trị, xây dựng hai tòa tiên thành nằm ở đầu nam và đầu bắc, bố cục ẩn náu huyền cơ, đề phòng một ngày này.

Đại quân của Đạo Đình, trùng trùng điệp điệp, xuất phát chạy đến hai tòa tiên thành, đến mức chiến trường tại Hoàng Tuyền đạo, nơi mà để giao chiến với Quỷ Phương quốc, không có bao nhiều người đến chấn thủ.

Ngược lại nhân thủ tại Hoàng Tuyền đạo còn bị điều đi đến nơi khác hỗ trợ.

Đại thánh thu hồi phần lớn nhuệ binh, trấn thủ Đại Thánh Phủ, đề phòng chân quân trắng trợn xông tới cướp đoạt Minh Yêu cổ.

Còn phần đám yêu ma trong Hoàng Tuyền đạo, đại quân của đạo đình trú đóng nơi đây chỉ để ứng phó, bọn họ không cần chủ động tiến công, chỉ cần kết trận ngăn cản yêu ma, không cho bọn chúng tiến công lãnh thổ của đạo môn.

Chỉ tiếc, trong lúc gấp gáp, Đạo Đình chỉ làm được bấy nhiêu.

Tu sĩ Cụ Sơn trị cũng nhận được pháp chỉ của chân quân từ tông đàn, biết được đại biến sắp nổ ra.

Đạo Đình khó mà chiếu cố, bọn họ chỉ có tự cứu.

May mà yêu quốc không chủ động tiến công Cụ Sơn Trị, mà lại Đạo Đình không phải hoàn toàn không có bố trí.

Hạc Minh sơn.

Âm Thiên cung tận hết sức lực, mở ra đại trận hộ tông, cao thủ xuất động.

Tinh Đảo Tiên Hồ.

Lôi Đình Tả Phủ và Lôi Đình Hữu Phủ đều có lôi quang bắn ra, bay về phía chân trời, chấn động bát phương.

Tuân chân nhân một thân một mình, đứng trên đỉnh núi tại hướng bắc Bạch Thạch Trị, sau lưng vang lên tiếng hô quát phấn chấn nhân tâm.

"Bảo vệ đạo môn ta!"

"Bảo vệ đạo môn ta!"

Âm thanh rung thiên địa.

Tuân chân nhân nhìn nơi xa xa, chỉ thấy bầu trời Nghiệt Nguyên, bị mây đen che kín, yêu khí trùng thiên, không khỏi than nhẹ, trong mắt lóe lên một tia lo âu.

Lúc này một đạo độn quang từ nơi xa bay tới, rơi xuống sau lưng Tuân chân nhân, hiện ra một gã đạo sĩ trẻ tuổi.

Đạo sĩ trẻ tuổi khom người thi lễ, vội vàng nói: "Tất cả đại trận đều đã mở, hỗ trợ lẫn nhau, các vị đạo hữu đã xuất thành, tận khả năng dẫn phàm nhân vào thành, nhưng mà…"

Đạo sĩ trẻ tuổi dừng một lát, gian nan nói tiếp: "Thú triều sắp tới, Quỷ Phương quốc không tiếc dùng Minh Yêu Cổ, chúng ta không kịp đưa hết phàm nhân vào trong thành."

"Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh."

Tuân chân nhân thản nhiên nói một câu lãnh khốc, thật sự bất đắc dĩ.

Yêu ma đánh cược, được ăn cả ngã về không, thế cục không rõ, bản thân đạo môn còn khó bảo toàn, lại có bao nhiêu dư lực cứu phàm nhân?

Đạo sĩ trẻ tuổi nghe vậy, bờ môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.

Tuân chân nhân phát giác, nhíu mày quát: "Ấp a ấp úng, còn cái gì muốn nói!"

Đạo sĩ trẻ tuổi quỳ một chân xuống: "Tha thứ hạ quan vô lễ, vì sao không thấy chân quân giá lâm?"

Tuân chân nhân hừ lạnh: "Chân quân há lại mời được!"

Vừa dứt lời, trong lòng Tuân chân nhân sinh cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai đạo bạch hồng bay xẹt qua không trung.

Bên trong bạch hồng, bao bọc hai đạo kiếm ảnh, một bay về phía nam, một bay về phía bắc, chia ra chém về phía Nghiệt Hải và Nghiệt Nguyên.

Thời khắc này, bên trong bốn trị, vô luận tu sĩ hay yêu tu, đều nhìn thấy hai đạo kiếm ảnh như muốn bổ thương khung ra làm hai.

Tuân chân nhân nhìn chăm chú đạo kiếm ảnh bay về phía bắc, chỉ thấy kiếm ảnh phá không bay đi, dù cho bản thân toàn lực vận chuyển pháp nhãn, vẫn không cách nào thấy rõ bản thể kiếm ảnh.

Tuân chân nhân biết, bởi vì trong kiếm ảnh ẩn chứa kiếm ý quá mức cường đại, nên pháp nhãn của mình không cách nào nhìn rõ, không khỏi âm thầm kinh hãi.

Kiếm ảnh rõ ràng không chém về phía y, vẻn vẹn xẹt qua bầu trời bên trên, lại làm cho trái tim của y đập nhanh, trong lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi, tóc gáy dựng thẳng.

Y từng tận mắt nhìn thấy chân quân xuất thủ, nhưng lần đầu có loại cảm giác này.

"Vị Chấp Kiếm chân nhân này đến cùng cảnh giới gì? Chẳng lẽ còn cao hơn hai vị chân quân sao?"

Tuân chân nhân sớm đã nghe chân quân nói, biết được Chấp Kiếm chân nhân, lại không ngờ thực lực của người này khủng bố như thế.

'Vèo!'

Kiếm ảnh không bị ngăn cản, bay thẳng vào Nghiệt Nguyên.

Tiếng trống cổ vang vọng như sấm nổ, một tiếng tiếp một tiếng, gấp rút dị thường.

Chỗ sâu trong Nghiệt Nguyên, tiếng gào thét liên miên bất tận.

Vô số thân ảnh dữ tợn kinh khủng, bị yêu vân lôi cuốn xuôi nam, chỗ của Tuân chân nhân vừa vặn chặn đầu thú triều.

Hai mắt Tuân chân nhân lộ ra thần quang, ánh mắt nhìn xuyên qua yêu vân.

Phía sau thú triều có một cỗ khí tức kinh khủng, đang nhanh chóng tới gần, chính là một con hung thú cấp chân quân.

Tu sĩ từng tham gia trận chiến tại Cụ Sơn Trị Đàn sẽ cảm thấy quen thuộc cỗ khí tức này, chính là con hung thú vận dụng lôi điện màu xám.

Năm đó nó bị Minh Yêu Cổ dẫn tới, bị chân quân đả thương, hiển nhiên không biết hấm thu giáo huấn, còn muốn gây sóng gió.

Đối mặt hung thú cấp bậc chân quân, dù là tu vi của Tuân chân nhân chỉ dưới chân quân, vẫn khó mà kèm nén khẩn trương trong lòng, nắm chặt song quyền, nhìn chăm chú đạo kiếm ảnh.

Kiếm ảnh tựa hồ cảm ứng được khí tức của con hung thú kia, hướng đi hơi lệch, phá không lao tới.

Chỉ thấy trong lúc kiếm ảnh bay tới, mũi kiếm hiển lộ phong quang, lưu lại kiếm quang keo dài cả vạn trượng.

Kiếm quang nghiêng nghiêng chém về phía yêu vân.

Những nơi đi qua, yêu vân tiêu tán, vô số hung thú chết, không có lực phản kháng.

Máu tươi nhuộm đỏ đại địa.

Kiếm quang trảm phá thú triều, khí thế chưa kiệt, không nghiêng lệch trảm ngay trung tâm lôi điện màu xám.

"Ầm!"

Kiếm quang chém ra một vết nứt, dường như còn muốn chém lôi điện làm đôi.

"Grào!"

Bên trong lôi điện màu xám truyền ra tiếng rít thê lương.

Sau một khắc, lôi điện màu xám ngưng kết, đứt từng khúc một, một con hung thú lăng lý bị chém bay, máu tươi vãy trời cao.

Tuân chân nhân trừng lớn hai mắt, khó mà tin, chỉ là một đạo kiếm ảnh, lại đả thương được hung thú cấp bậc chân quân.

Một kiếm qua đi, tiếng thú gào trong Nghiệt Nguyên, hạ thấp rất nhiều.

Kiếm ảnh treo ngược trên trời, yêu vân ngừng lại.

Không chỉ như thế, một đạo kiếm ảnh khác bay về phía Nghiệt Hải, đồng dạng trảm tới phong bạo, máu tươi nhuộm đỏ biển cả.

Trên mặt biển, một con hung thú man ngưu đang bực bội đạp không, hướng kiếm ảnh gầm rú.

Một kiếm át yêu vân, một kiếm đoạn phong bạo!

Thiên Việt thượng nhân vẫn đứng trước Nam Thiên môn như cũ, một mình ngăn cản đại thánh.

Phá Quân Thần Kiếm lơ lững trong hư không, thần quang trầm tĩnh.

Chém ra hai đạo kiếm ảnh, tựa hồ tiêu hao rất nhiều, sắc mặt của Thiên Việt thượng nhân trắng bệch, không tiếp tục thôi động thần kiếm, phất tay gọi ra bản mệnh linh kiếm của mình.

'Ông!'

Kiếm hóa ngàn vạn, chỉ ngay ngũ trảo kim long.

Thiên Việt muốn lấy sức một mình, bảo vệ đạo môn.

... …

Thiên Xu Viện, Thụ Lục ti.

Trương chân quân ngồi xếp bằng trên pháp đàn thụ lục, ánh mắt nhìn xuyên qua đại điện, dừng lại trên người Thiên Việt thượng nhân một lát, sau đó tiếp tục nhìn lên bên trên.

Xuyên qua thần đình, nhìn về phía cửu thiên.

Sâu trong tinh không, sinh ra gợn sóng kỳ dị, tinh hà bị âm ảnh bao phủ, tinh quang bất ổn, phảng phất thương thiên muốn vỡ vụn.

Trương chân quân nhắm hai mắt lại, hai tay bấm quyết thôi động Đô Công Ấn.

Sau một khắc, chung quanh Trị Đàn nổi lên phong lôi, thiên địa linh khí hóa thành linh triều, điên cuồng tràn vào trong Thụ Lục điện.

*Dịch giả: Đánh lớn rồi, đề cử Ngọc Phiếu mn ơi.
Bình Luận (0)
Comment