Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2866 - Chương 2866: Tiểu Ngũ

Chương 2866: Tiểu Ngũ Chương 2866: Tiểu Ngũ

Chu Tước cũng nhận ra, tiếng kêu tràn ngập kinh hỉ, xông vào động phủ.

Đôi lông mi thật dài khẽ run lên, khí linh chậm rãi mở mí mắt, một đôi mắt chân châu màu đen.

Đôi mắt tựa như u đầm, thông suốt Cửu U, sâu không thấy đáy.

Bên trong đôi mắt của khí linh, hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Tước.

Chạm đến đôi mắt của nàng, Chu Tước cảm thấy hàn khí bức thân, toàn thân cứng ngắc lại, nhịn không được rùng mình, lập tức bay trở lại trốn sau lưng Tần Tang, nhấc cánh chỉ khí linh, cà lăm nói: "Nàng nàng nàng..."

Tần Tang cũng nhìn thấy đôi mắt của khí linh.

Đây là một đôi ma nhãn có thể hút tâm thần của người khác, bên trong phảng phất như ma vực, rơi vào trong đó sẽ không cách nào chạy thoát.

Một thân váy màu đen, không chỉ không làm giảm loại cảm giác này, ngược lại tăng thêm.

Bất luận kẻ nào, chỉ cần thấy đôi mắt này, đều sẽ không còn cảm thấy khí linh đáng yêu, ngược lại phải hô lớn ma nữ, yêu đồng.

Dù là nàng không làm cái gì.

Vừa mới thức tỉnh, ánh mắt khí linh trống rỗng, dần dần lộ ra thần sắc mờ mịt, giống như đứa bé sơ sinh, lần đầu mở mắt nhìn thấy thế giới xa lạ.

Nàng nhìn thấy Chu Tước, lực chú ý bị Chu Tước hấp dẫn, ánh mắt chuyển động theo nó, có vẻ hơi cứng ngắc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tần Tang.

Trên thân Tần Tang tựa hồ có vật gì hấp dẫn nàng, khí linh nhìn Tần Tang chằm chằm, không chuyển mắt.

Có thể do nhìn thấy Tần Tang đang đứng, khí linh bị dẫn dắt làm theo, hai tay nhỏ chống xuống giường đá, nâng thân thể lên, chậm rãi đứng trên giường.

Trong quá trình này, đôi mắt của khí linh một mực nhìn Tần Tang, trong ánh mắt mờ mịt lại thêm mấy phần nghi hoặc.

Trong động phủ, tình hình hơi quỷ dị.

Tần Tang và khí linh mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, nhìn qua đối phương, không nói một lời.

Khí linh đang yên lặng quan sát Tần Tang, Tần Tang cũng đang đánh giá khí linh.

Uy lực của ma nhãn suy yếu theo vẻ mặt của khí linh.

Chu Tước lá gan lại lớn, thò đầu ra từ gáy của Tần Tang, cẩn thận từng li từng tí bay đến trước mặt khí linh.

Lực chú ý của khí linh lại bị nó hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ quan sát Chu Tước.

"Uy! Tiểu bất điểm, bản Chu Tước là chủ nhân của ngươi, mau kêu chủ nhân!"

Chu Tước gặp khí linh một bộ tỉnh tỉnh mê mê dáng vẻ, lá gan lớn hơn, trách trách hô hô.

"... Chủ... Nhân."

Khí linh nghe hiểu Chu Tước nói, miệng nhỏ khẽ nhếch, chậm chạp nói lại.

Nàng giống như đang trải nghiệm ý nghĩa của hai chữ này, lúc nói chuyện ánh mắt lại nhìn sang Tần Tang, ánh mắt xen lẫn ngây thơ, mờ mịt cùng nghi hoặc, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Chu Tước thấy không thể chiếm tiện nghi, cúi đầu thở dài.

Ngũ Hành Miện đi theo Tần Tang nhiều năm, Tần Tang sớm đã lưu lại ấn ký, hiện tại chỉ có Tần Tang đủ tư cách trở thành chủ nhân của Ngũ Hành Miện.

Sở dĩ khí linh có loại biểu hiện này, cũng là nguyên nhân đó.

Cùng là khí linh, tiểu nữ oa trước mắt, dung mạo tương tự nữ đạo trong trí nhớ của Tần Tang, nhưng khí chất, thần thái, tâm trí đều hoàn toàn khác nhau.

Tần Tang cất bước đi đến bên giường, đưa tay vuốt cái đầu nhỏ của khí linh.

Khí linh không né tránh, không công kích, mặc cho Tần Tang xoa nắn tóc, mặt hơi vểnh lên, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Tần Tang, tựa hồ muốn nhớ rõ khuôn mặt của hắn.

"Về sau tên của ngươi là Tiểu Ngũ."

Tần Tang ôn nhu nói.

"Ta... Tên... Tiểu Ngũ..."

Khí linh nói chuyện thông thuận hơn một ít, chậm rãi nhắm mắt lại, chủ động dựa vào Tần Tang, tựa hồ rất hưởng thụ.

Tần Tang không ngờ lại thuận lợi như vậy, khí linh thức tỉnh liền xem hắn như chủ nhân.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn của nàng, hắn cảm giác bản thân thu không phải khí linh, mà là một đứa con gái.

"Uy! Tiểu Ngũ, lúc ngươi ngủ là bản Chu Tước chăm sóc ngươi!"

Chu Tước bay loạn, muốn xoa xoa đầu Tiểu Ngũ, nhưng lại không dám.

Nó biết rõ uy lực của Ngũ Hành Miện, chỉ sợ Tiểu Ngũ tức giận, thưởng cho nó một đạo Đại Ngũ Hành Cấm Tuyệt Thần Quang, đánh cho nó hồn phi phách tán.

Tiểu Ngũ lại mở to mắt, nhìn về phía Chu Tước, mặc dù không có địch ý, nhưng lại không ôn hòa như đối xử với Tần Tang, mà có một loại khí chất lạnh lùng làm người ta không dám thân cận.

Tần Tang nắm tay Tiểu Ngũ, đi đến bàn đá ngồi xuống, để Tiểu Ngũ ngồi đối diện mình.

Tiểu Ngũ học theo Tần Tang ngồi xuống, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế đá.

"Linh trí rất cao, chỉ không thông tình đời."

Tần Tang thầm nghĩ trong lòng, khi thấy đôi ma nhãn đang chăm chú nhìn mình, hắn lập tức đẩy ngã phán đoán của mình.

"Không đúng, sau khi nàng tỉnh dậy, biểu lộ không quá lớn, dù cho đối mặt ta cũng không cười, đôi mắt của nàng đủ để chứng minh ma ý chưa tiêu, nếu ta không ở bên cạnh, nàng duy trì được sự an tĩnh này sao?"

Tần Tang suy nghĩ thật lâu, Tiểu Ngũ một mực nhìn Tần Tang, không nhúc nhích.

"Làm sao để hóa giải ma ý trên người Tiểu Ngũ?"

Tần Tang phát hiện vấn đề này khó khăn hơn tưởng tượng, muốn dùng thời gian làm hao mòn, để tự bản thân Tiểu Ngũ khôi phục, khó mà thực hiện được.

Hắn làm được cái gì?

"Ma ý, ma ý..."

Tần Tang nhớ tới cái gì, thần sắc hơi động.

Có lẽ chưa hẳn chỉ có con đường hóa giải ma ý!

Thế gian tranh luận, nhân chi sơ, đến tột cùng tính bản thiện hay tính bản ác.

Khí linh mới sinh, tương đương một hài nhi có bản tính ma ý.

Vô luận thiện hay ác, đều do dại bảo, tương lai trưởng thành quyết định một người thiện hay ác.

Bởi vì cái gọi triều đại tình, minh đạo lý, biết thiện ác...

Tần Tang suy nghĩ nhanh chóng, cuối cùng nghĩ tới công pháp của mình.

Biết được lai lịch của Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, Tần Tang cảm thấy công pháp không xứng uy danh của Tử Vi Đế Tôn, kiếm linh nói mình vô danh, hắn liền cả gan, tự mình lấy tên cho Tử Vi Kiếm Kinh.

Tử Vi Kiếm Kinh tầng thứ mười hai, mấu chốt ở chỗ sát nhân ngộ đạo!

Những năm qua, Tần Tang một mực suy nghĩ hàm nghĩa của câu nói này.

Cái gì gọi là sát nhân?

Đối với Tần Tang mà nói, là giết người kết thù với hắn, không có gì khác lúc Hóa Thần, kiếm linh căn bản không cần cố ý đề cập.

Nếu như dời ánh mắt khỏi chính mình, nhìn thiên địa.

Tu sĩ Luyện Hư truy cầu thiên nhân hợp nhất, thiên càng cao, địa càng dày, đạo càng sâu, cầu đạo há lại chỉ nhìn mình?

Có người nói thiên đạo vô tư.

Người đều có thất tình lục dục, không ai một bước lên trời, bước đầu ngộ đạo xuất phát theo bản thân.

Đối với thế nhân mà nói, cái gì gọi là sát nhân?

Không ai qua được con đường tàn sát vô tội, tùy ý làm ác!

Một sát tinh hai tay dính đầy máu tanh, một khi đốn ngộ, biến thành một người lập chí thay trời hành đạo, khả năng lớn bao nhiêu?

Nhìn lại Tử Vi Kiếm Kinh, trước Kim Đan, cần giết chóc ngưng tụ Sát Phù, đến Nguyên Anh kỳ thì mê mang, lại đến Hóa Thần kỳ, tàng kiếm trở vào bao, xuất kiếm tất có nhân quả.

Giống như nói thông được.

Lấy sát ngăn sát, cũng là Sát đạo!

Tần Tang nhớ tới một câu chuyện thần thoại, Tiên Phật chém ra hóa thân, hạ phàm nhập thế, tu luyện đại đạo.

Có lẽ bản thân cũng nên nhập hồng trần một lần.
Bình Luận (0)
Comment