Chương 2870: Trừ gian diệt ác
Chương 2870: Trừ gian diệt ác
Nam tử kia hứng thú, nói rõ chuyện của Thương Tuyết Cung và Hồng mỗ mỗ.
"Lão thập!"
Nam tử khôn khéo quát chói tai, muốn cắt lời.
Nam tử kia lại mắt điếc tai ngơ, miệng lưỡi lưu loát.
'Chát!'
Một cái bóng roi quất lên thân thể nam tử kia.
Áo bào đen là một kiện pháp bảo, nứt ra tại chỗ, nam tử bị quất bay thật xa, biến thành hồ lô lăn trên mặt đất, nằm rạp xuống đất vẫn không biết ngậm miệng.
"Con gái của ngươi trở thành anh đồng của Hồng mỗ mỗ, sau khi bị sử dụng xong rồi, ngày sau sẽ bị Hồng mỗ mỗ đưa cho đại năng khác làm vợ kế, ngươi ít nhất cũng vớt được cha vợ mạnh mẽ, hắc hắc!"
Nam tử như phát điên, thao thao bất tuyệt.
Đồng bạn khác vốn đã quen với tiếng cười của nam tử, nhưng bây giờ tiếng cười truyền vào tai của bọn họ, lại tựa như tiếng của lệ quỷ đồi mạng, làm cho bọn họ cảm thấy hàn ý rót vào tận cốt tủy.
Thời khắc này, nếu còn không biết con mồi có vấn đề, bọn họ vô ích xông xáo nhiều năm như vậy.
'Vèo, vèo, vèo!'
Đám người bay ngược lại, nam tử khôn khéo ôm quyền, trầm giọng nói: "Chúng ta có mắt không tròng, không biết cao nhân. Chuyện hôm nay, coi như hiểu lầm."
Tần Tang không để ý đến gã, âm thầm nhớ tên Thương Tuyết Cung và Hồng mỗ mỗ, lẩm bẩm nói: "Thất Huyết Hóa Anh Công, nghe nói thuộc loại công pháp luyện chế lô đỉnh và nô hầu, không giống con đường chính đạo."
Hắn nhìn Tiểu Ngũ, thần sắc của nàng không chút gợn sóng nào.
Tiểu Ngũ không rõ, nếu nàng chỉ là một cô bé bình thường, bị chộp tới làm anh đồng, ý vị như thế nào.
"Xem ra vẫn đứng quá cao, nên tiếp tục đi về phía nam."
Tần Tang đang suy nghĩ, đưa Tiểu Ngũ đi học đường thế gian, sinh hoạt như phàm nhân.
Trước khi đi, nên chấm dứt nhân quả nơi này.
Nhìn thấy Tần Tang không sợ hãi, mấy người càng bất an hơn.
Một người khác quát lớn: "Đạo sĩ không mau thả thập ca ra, dám đả thương chúng ta, ngươi chạy không khỏi Tứ Hỏa trấn! Tu vi của ngươi cao hơn nữa, đánh lại bao nhiêu người, không sợ lúc đấu pháp làm con gái của ngươi bị thương sao!"
"Ồ?"
Tần Tang chuyển mắt nhìn qua: "Các ngươi có chỗ dựa tại Tứ Hỏa trấn sao?"
"Doãn gia và Cẩu gia tại Tứ Hỏa trấn, cùng đại ca của chúng ta giao tình thâm hậu, cao thủ nhiều như mây, đơn giản điều động một nửa thế lực bên trong Tứ Hỏa Trấn, vây giết các ngươi dễ như trở bàn tay."
Một màn tương tự tái hiện trước mặt nam tử khôn khéo, huynh đệ mới vừa rồi vẫn còn khí thế hung hăng, giống như bị trúng tà.
Mà từ đầu đến nay, lại không phát hiện Tần Tang có bất kỳ động tác gì, hoàn toàn nhìn không ra hắn làm bằng cách nào.
Bất an biến thành hoảng sợ.
Nam tử khôn khéo âm thầm thôi động thân pháp, đang muốn đào tẩu, lại nhìn thấy đôi mắt của Tần Tang, tai nghe được một câu hỏi: "Các ngươi là ai? Đồng bọn ở đâu?"
Gã ngây người dừng lại, ý niệm trong đầu biến mất, chỉ còn dục vọng trả lời câu hỏi, không cách nào ngăn nổi.
"Huynh đệ chúng ta là Bắc Mạc Thập Tam Ưng, lần này nhận hai ủy thác, trên đường đi qua Tứ Hỏa trấn, đại ca dẫn người đi về phía tây, giết lão tẩu Hồng Khê ở Xích Lãng sơn. Nhị ca dẫn người đi về phía đông, đưa cho Trâu gia mấy cái rương, đại ca không cho phép mở rương ra, không rõ bên trong có cái gì."
"Thì ra là Bắc Mạc Thập Tam Ưng đại danh đỉnh đỉnh, kính đã lâu, kính đã lâu."
Tần Tang gật đầu.
Thế đạo không yên, trên sa mạc có rất nhiều cường đạo.
Thanh danh của Bắc Mạc Thập Tam Ưng cực xấu, vốn nhận ủy thác, nửa đường vẫn không quên nghề cũ.
"Trông chừng bọn họ, ta đi bắt những người khác tới."
Tần Tang nói với Tiểu Ngũ và Lạc hầu một câu.
Chu Tước vốn nằm trên vai Tần Tang, cảm thấy ở bên cạnh Tần Tang, có quá nhiều quy củ, thừa cơ chạy tới trên thân Lạc hầu.
Thân ảnh của Tần Tang khẽ động, chợt nghe sau lưng phịch một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy mấy tên cường đạo đều hóa thành hư không.
Trong hư không, ngũ sắc quang hoa lóe lên rồi biến mất, ngọn nguồn là ngón tay non mịn của Tiểu Ngũ.
Chu Tước vèo một cái, dùng hết sức lực suốt đời, chạy trốn tới sau lưng Tần Tang, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.
"Hù chết điểu! Hù chết điểu!"
"Lão gia."
Lạc hầu muốn nói lại thôi, bốn vó phát run, nơm nớp lo sợ, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Tang.
Tiểu Ngũ tiện tay diệt sát mấy người, con mắt đóng chặt, thần sắc không chút gợn sóng, vẻ mặt vẫn thuần chân vô hại như cũ.
"Sao lại giết bọn họ?" Tần Tang ôn nhu hỏi.
Tiểu Ngũ chân thành nói: "Bọn họ muốn chạy."
Tần Tang để nàng trông chừng cường đạo trên sa mạc, bọn họ muốn chạy trốn, cho nên giết.
Chu Tước không khỏi rùng mình.
Nó dám phách lối trước mặt Tần Tang, bởi vì biết Tần Tang sẽ không đánh nó, vạn nhất ngày nào đó chọc giận Tiểu Ngũ… Không dám tưởng tượng!
Tần Tang vuốt vuốt đầu của Tiểu Ngũ: "Về sau, trừ phi ta kêu ngươi xuất thủ, không thì chỉ cho phép dùng ngũ hành thần quang, được không?"
"Ừm!"
Tiểu Ngũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Trọng trách thì nặng mà đường thì xa à!"
Tần Tang thầm than, lại nghĩ tới một chuyện khác.
"Muốn hành hiệp trượng nghĩa, thì không thể lạm dụng tư hành, nếu Tiểu Ngũ giết người vô tội không đáng chết, mình có nên vì những người kia lấy lại công đạo không? Thế gian nào có công bằng, khác biệt lập trường sẽ khiến cho thiện ác đảo ngược, Tử Vi Đế Tôn cũng không thể nào phân rõ ràng thiện ác. Huống hồ, thế đạo loạn như vậy, thật có thể giết một đường tới sao?"
... …
Phía đông Tứ Hỏa trấn.
Một đám người đang ngồi trên cự ưng màu xám, bay trên bầu trời, bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, đơn giản phá tan yêu khí hộ thể của cự ưng.
Đám người nhao nhao xuất thủ, nhưng không làm nên chuyện gì, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã nhào rơi xuống đất, phát hiện đại ca và các huynh đệ khác vậy mà ở bên cạnh.
"Ta và một người có oán, đồ sát tộc của hắn, giết trên trăm người vô tội..."
"Ta nhớ không rõ đã cướp giết bao nhiêu người, nam chém đầu, nữ hút khô nguyên âm..."
"Ta sẽ không hút khô nguyên âm của các nàng, mà giữ lại chậm rãi hưởng dụng, chơi chán thì đổi lại người khác, hắc hắc."
Trong bão cát.
Cường đạo trên sa mạc, từng nhóm một phối hợp nói ra tội ác của mình, nói xong thì tự sát, máu nhuộm cát vàng.
Cuối cùng có hai người không đáng chết, Tần Tang cũng không kinh ngạc.
… …
Thành nội.
Doãn gia.
Trong thính đường tiếp khách, đèn đuốc sáng trưng, một lão giả tóc trắng ngồi trên chủ tọa.
Bên cạnh có một nam tử cầm quạt xếp, thần thái ôn hòa phúc hậu.
Hai người đang thương nghị cái gì.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, trước cửa có hai thân ảnh một cao một thấp.
Lão giả biến sắc, ánh mắt đột nhiên lăng lệ như chim ưng: "Ai dám làm càn! Người đâu, mau cầm xuống!"
Lão vốn cho rằng ai đó trong nội quyến không hiểu quy củ, tập trung nhìn thì mới thấy người xa lạ.
Ngoài cửa yên tĩnh, không ai trả lời.
Lúc này lão giả mới nhớ, lão và Cổ gia chủ đang thương nghị đại sự, dùng trận pháp phong tỏa thính đường, lại bị người này phá vỡ không một tiếng động.
Lão giả kinh hãi, lưng phát lạnh, muốn xuất thủ, lại bị một cỗ lực lượng kinh khủng gắt gao ngăn chặn.
"Ngươi là Doãn gia chủ? Còn ngươi là ai?"
Tần Tang nắm tay Tiểu Ngũ đi vào.
Nam tử phúc hậu nắm quạt xếp trong tay thật chặt, cố tự trấn định, nói: "Tại hạ là Cổ gia chủ, không biết đạo hữu là ai?"
"Cổ gia, nắm quyền lớn nhất tại Tứ Hỏa trấn." Tần Tang hiểu rõ: "Cổ gia cũng cấu kết với cường đạo trên sa mạc sao?"
Lão giả khôi phục lý trí, trầm giọng nói: "Bởi vì cái gọi ân oán dễ kết không dễ giải, không biết Doãn gia đắc tội đạo hữu chỗ nào, Doãn mỗ cam nguyện bồi tội. Ân sư của Doãn mỗ chính là Ngu Đạo Tử đại trưởng lão của Thiên Lương Sơn, nói không chừng có chút giao tình với đạo hữu."