Chương 288: Người Trên Núi, Sự Tình Dưới Núi
Chương 288: Người Trên Núi, Sự Tình Dưới Núi
Ngự sử Yên Ly Kiếm, Kiếm khí thôi động ra có màu đỏ rực lửa bị Tần Tang áp chế trong vòng một trượng, lúc mới đầu có chút hư ảo không ngừng phun ra hút vào, nhưng dưới sự khống chế của Tần Tang càng ngày càng ngưng thực.
Chờ kiếm khí ổn định lại, ánh mắt của Tần Tang như điện nhìn chằm chằm vào Yên Ly Kiếm một thời gian dài rồi đột nhiên quát khẽ một tiếng:
- Mở!
Kiếm ngân vang hí dài, Yên Ly Kiếm đột nhiên rung động, kiếm khí như gió mây vần vũ kịch liệt cuồn cuộn lên.
Chỉ thấy bên trong kiếm khí xuất hiện một vết nứt càng lúc càng lớn, kiếm khí trên linh kiếm bị bong ra từng màng biến thành một đám lửa đỏ như liệt hỏa thiêu đốt, sau đó dùng tốc mắt thường thấy được tiêu tán mất.
Tần Tang không dám thất lễ, dựa theo yêu cầu của Thiên Cơ Kiếm Trận thôi động toàn lực thần thức cùng linh lực, toàn lực thu nạp hết những kiếm khí đang bong ra không cho nó tiêu tán.
Đợi sau khi kiếm khí ổn định liền bắt đầu phân ra một luồng thần thức đưa vào trong kiếm khí, thử nghiệm phương pháp trong kiếm pháp truyền thụ đi cô đọng kiếm khí.
Khi Tần Tang cô đọng, đoàn kiếm khí này cũng kịch liệt ba động, khi thì bị áp chế khi thì bị kéo dài dần dần tạo thành hình dạng linh kiếm, cuối cùng cũng miễn cưỡng duy trì được hình dạng này.
Thế nhưng cách yêu cầu của Thiên Cơ Kiếm Trận vẫn còn rất xa, một khi Tần Tang ngừng áp chế kiếm khí sẽ lập tức tiêu tán. Nhất định phải cô đọng kiếm khí đến một trình độ nhất định, duy trì thành hình dạng linh kiếm một thời gian dài mới được xem là thành công.
Đây cũng là cửa ải khó nhất của Thiên Cơ Kiếm Pháp.
Ngay lúc Tần Tang muốn tiếp tục, chợt
- Phốc!
Kiếm khí không có dấu hiệu nào đột nhiên bạo tạc, từng đạo kiếm khí như kim nổ ra bắn khắp bốn phương tám hướng, sắp sửa bắn động phủ thành tổ ong vò vẽ.
Mặt Tần Tang trầm xuống, nhanh chóng đem sợi thần thức trong kiếm khí tản mất, sau đó đem kiếm khí tiêu diệt rồi nhíu mày nghĩ nghĩ, đứng dậy.
Động phủ quá nhỏ, lỡ như không khống chế tốt, sau khi kiếm khí bộc phát có khả năng sẽ làm động phủ sụp xuống, lỡ như làm hư lại Linh Mạch sẽ được không bù mất. Nghĩ tới đây, Tần Tang thu hồi Yên Ly Kiếm, lại thu thập một chút tạp vật rồi phong bế động phủ hướng Tường Long Sơn ngự kiếm bay đi.
Bên trong Hồi Long Quán vẫn như cũ, từ sau khi Tần Tang chiếm giữ rồi dùng mây mù phong bế không để hiển thánh trước mắt người khác nữa, những phàm nhân dưới núi cũng dần thành thói quen.
Bên trong có một đạo Truyền Âm Phù, là do Ôn sư huynh truyền tới nói là không tìm được đồ vật làm Linh Tuyền khô kiệt, Tần Tang lúc này mới nhớ lần trước đã quên nói việc này cho Ôn sư huynh nên vội vàng hồi âm lại, rồi hỏi một ít vấn đề khác.
Sư đồ Cổ Thiên Lan coi Hồi Long Quán như động phủ nên linh lực tất nhiên không kém, mà tu trì kiếm pháp yêu cầu linh lực cũng không quá hà khắc.
Tần Tang ngồi xuống mặt đất trong sân, lần này lại không dùng Yên Ly Kiếm mà gọi Ô Mộc Kiếm ra.
Ôn dưỡng suốt một tháng Ô Mộc Kiếm đã sớm dung luyện Kim Tơ Tuyết Tùng Mộc, Kiếm thai so với trước đó lại tinh khiết và xanh biếc hơn, còn có thể chịu đựng được cái Sát Phù thứ hai không hiện tại Tần Tang cũng không xác định được, điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là cố hết sức thu thập nhiều linh mộc hơn để tăng cường cho Ô Mộc Kiếm, không để Ô Mộc Kiếm trở thành nhược điểm của hắn.
Ô Mộc Kiếm chính là bản miệng linh kiếm của hắn, độ khống chế dễ dàng hơn so với Yên Ly Kiếm nên Tần Tang rất nhẹ nhàng tiến hành lại bước lúc nãy, tổng kết lại những kinh nghiệm vừa thất bại.
....
Ngày trời oi bức cuối cùng cũng qua đi, trời vừa vào thu chính là thời điểm lao động của thôn dân ở dưới Trường Long Sơn, vẫn không quên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi thần bí một chút rồi nói thành chuyện, thật hưng phấn nói không ngừng.
Nơi đó mây mù lượn lờ quanh năm không tan, bên trong có một cái đạo quán có tiên nhân trong truyền thuyết.
Ngắn ngủi mấy năm trôi qua đã có vô số tiên nhân mộ danh mà đến.
Có người xây nhà ở ngoài mây mù, mỗi ngày quỳ lạy vẫn không nhận được câu trả lời, nhưng thủy chung không từ bỏ mà chỉ cho là đạo tâm của mình chưa đủ, tiên trưởng đang khảo nghiệm chính mình.
Có người bất chấp nguy hiểm tính mạng xông vào trong mây mù, ở bên trong quanh quẩn mấy ngày ngơ ngơ ngác ngác, sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở dưới chân núi bụng đói kêu vang.
Trong đó không thiếu quan lại quyền quý, giang hồ hiệp sĩ.
Càng ngày càng nhiều người cầu tiên tìm đến đây, giá phòng trong làng cũng vì vậy mà tăng vọt, dần dần qua thời gian phát triển thành một cái thành trấn nhỏ càng thêm phồn vinh.
Thôn dân ngược lại là được lợi, rất nhiều người nhìn thấy cơ hội bắt đầu làm nghề nghiệp khác, không dựa vào làm ruộng vẫn có thể sống tốt. Bọn họ biết ơn thần tiên trên núi, bái lạy so với những người cầu tiên còn thành tâm hơn.
Lại thật tình không biết trên núi không hề có thần tiên, chỉ có một tu sĩ khốn khổ trên con đường tu tiên mà thôi.
Tần Tang ngồi một mình ở trong sân hai tháng chưa hề cử động, bóng lưng cô tịch không gì sánh được. Hắn đối với sự tình dưới núi không hề hay biết, lá rụng phủ kín cả thân thể, toàn bộ tâm thần đều để trong linh kiếm.
- Vù!
Một đạo huyết quang phá không mà đi rồi lại quay về, song song cùng một chỗ với Ô Mộc Kiếm, thì ra là một thanh tiểu kiếm huyết sắc, nhìn kỹ có thể phát hiện tiểu kiếm có mấy phần cảm giác hư ảo, hẳn là do kiếm khí tạo thành.
Tần Tang mở mắt ra, có chút kích thích nhìn xem huyết sắc tiểu kiếm, trước sau tổng cộng ba tháng khổ tu cuối cùng củng để hắn luyện thành kiếm pháp này!
Nhưng mà, một đạo kiếm khí uy lực cực yếu mà lại không đủ để bố trí kiếm trận.