Chương 2885: Phù pháp thất giai
Chương 2885: Phù pháp thất giai
Kinh pháp Viện ấn Ngũ Lôi Sứ ghi chép, chia Linh phù trong lôi pháp làm thất giai.
Dù chưa nói rõ, Tần Tang suy đoán hẳn là đối ứng với Pháp Lục Đạo môn.
Gánh chịu Cao Thượng Thần Tiêu Lục Ngọc Thanh Triệu Lôi Phù, Lưu Kim Hỏa Linh Lôi Triệu cùng Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Ấn phù, Pháp Lục ở cấp một hai ba, đại khái đối ứng Luyện Khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa Thần, Luyện Hư.
Tới Linh phù đệ tứ giai, tu sĩ Hợp Thể kỳ mới có thể thi triển.
Chẳng biết là vì pháp ấn tàn, hay là bị người cố ý xóa đi, trong bảo ấn tuy có một chút giới thiệu liên quan tới Linh phù tứ giai, nhưng cũng không ghi chép bất luận một đạo Linh phù tứ giai nào.
Về phần Linh phù ngũ lục thất giai cao hơn, càng chỉ có đôi câu vài lời, không cách nào nhìn trộm.
Về Linh phù tứ giai trở lên, Tần Tang biết được một loại, gánh chịu Pháp Lục tứ giai Cao Thượng Thần Tiêu Lục - Linh phù Tử Hư Ti Lôi Bảo Lục, tên là Tử Hư Lôi Dẫn.
Đáng tiếc, dù hiện tại hắn đột phá Hợp Thể kỳ, cũng không biết nên đi nơi nào thăng Lục.
Đương nhiên, trong bảo ấn ghi lại Linh phù tam giai, chỉ cần có thể tìm hiểu thấu đáo, cũng đủ để cho Tần Tang hưởng thụ vô tận, Linh phù tứ giai thì hiện tại hắn không cách nào với tới.
Thiếu niên vừa mới thi triển Hồng Nghê Ẩn Hiện phù, chính là một đạo Linh phù nhị giai.
"Trùng hợp? Hay là nơi này thật có truyền thừa Đạo Đình?"
Tần Tang đi mấy chuyến đến Vân Đô Sơn, tiếp xúc tu sĩ Vân Đô Sơn, đương nhiên đã điều tra, cũng không phát hiện vết tích Đạo Đình, không ngờ xuống núi du lịch lại thu hoạch ngoài ý muốn.
Mà lại là truyền thừa Lôi bộ!
Đạo Đình về sau, đấu bộ vi thượng, Lôi bộ dần dần suy tàn, Lôi Đình Ngọc phủ trở thành vai trò hộ vệ Đạo môn, lôi pháp Đạo Đình hẳn là càng ngày càng khó truyền ra bên ngoài.
Nhiều năm qua, trong Vân Đô Sơn không có chút tin tức Đạo Đình trở về.
Không ngờ tới đây lại có vết tích Đạo Đình, có phải nơi đây đã từng là lãnh địa Đạo Đình?
Đạo Dình trở về Đại Thiên, có thể cách nơi này không xa chăng?
Tần Tang suy tư những thứ này, tiếp tục hỏi thăm: "Ngươi đã học được phù gì?"
"Vận Lôi Phù, Hành Cương Phù, Hoằng Trì Thụ Thủy Phù, Đại Hưng Lôi Chú. . . . ."
Thiếu niên nói một hơi mười mấy loại Linh phù.
Vẻ mặt Tần Tang dần dần nghiêm túc lên, trong đó một nửa Linh phù được ghi chép trong Ngũ Lôi viện, có loại nghe tên lại không liên quan đến lôi pháp, kỳ thật đều là lôi phù.
Đại đa số là nhất giai, trong đó Đại Hưng Lôi Chú là nhị giai.
Linh phù cùng cấp cũng phân chia cao thấp, Đại Hưng Lôi Chú phức tạp hơn Hồng Nghê Ẩn Hiện phù, lấy tu vi thiếu niên, còn chưa thể một mình chế tác Đại Hưng Lôi Chú, nếu không không cần nghe ngóng rồi chuồn.
Một đạo phù có thể nói là trùng hợp, nhiều Linh phù phù hợp như vậy, khẳng định rất có nguồn gốc với Lôi bộ Đạo Đình.
Hứng thú Tần Tang bị câu lên, vốn du lịch lung tung không có mục đích, hiện tại xem như có mục tiêu, nói không chừng có thể tìm tới truyền thừa Lôi bộ ở bên ngoài Ngũ Lôi viện.
"Tề Quốc. . ."
Tần Tang lại hỏi tới mấy vấn đề, não hải hiện ra một địa đồ giản lược.
Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất, lo lắng bất an, há miệng, còn muốn nói gì, đột nhiên bị một cỗ lực lượng cuốn lên.
Trong đạo quan.
Cao Nhược Hư đang thẩm vấn yêu hồ, bỗng nhiên lòng sinh cảm giác, nhìn thấy một đạo lưu quang bay vụt tới trước cửa quan.
"Người nào!"
Bầy quỷ thần hét lớn.
Văn Võ Phán Quan tiến lên, một trái một phải phong kín cửa chính đạo quan, Câu Tiên trận chưa giải trừ, âm soa nhao nhao trốn vào hắc vụ, âm phong nổi lên.
"Dừng tay!"
Cao Nhược Hư hét lớn một tiếng, cho lui binh, bước nhanh đến cửa chính, nhìn thấy đám Tần Tang ngoài cửa, thần sắc ngưng lại, hơi chắp tay: "Thanh Phong đạo trưởng, chúng ta lại gặp mặt."
Lúc hỏi, gã đã thấy thiếu niên, ánh mắt đột nhiên sắc bén như đao.
"Bần đạo là đi theo chư vị tới."
Tần Tang thản nhiên cười nói: "Cao đạo hữu hẳn là đã hỏi được, đám yêu hồ kia thật ra là bị người sai sử, một người hoàn toàn khác ở phía sau, tội không đáng chết. Người này âm thầm chạy trốn, bị bần đạo bắt được, giao cho Cao đạo hữu xử lý."
Cao Nhược Hư biết được bị bám theo, cũng không để ý, gật gật đầu, chỉ thiếu niên: Văn Võ Phán Quan, bắt tặc này!"
"Tuân mệnh!"
Văn Võ Phán Quan lách mình tiến lên, mang xiềng xích cho thiếu niên, phong bế tu vi.
Thiếu niên tự biết đào thoát vô vọng, không dám phản kháng, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
Nhiều tu sĩ như vậy chết ở trong tay y, dựa theo luật pháp thần đạo, cho dù không bị trảm quyết, cũng sống không bằng chết.
"Chít chít chít . . . ."
Nhóm yêu hồ thấy cảnh này, nhao nhao phát ra tiếng kêu xin khoan dung, giống như đang kể bản thân oan khuất, kể lể với Cao Nhược Hư.
"Hừ! Các ngươi mặc dù bị bức hiếp, tội không đáng chết, nhưng hút dương khí phàm nhân cũng không do người này sai sử. Hại người ích ta, tội không thể tha thứ! Mang về, tra rõ tội trạng, cùng xử lý!"
Cao Nhược Hư vung tay lên, quay người khom người thi lễ với Tần Tang: "Đa tạ đạo trưởng trượng nghĩa tương trợ, mới không để thủ phạm chính chạy thoát!"
"Bần đạo cũng tiện tay mà thôi, không quấy rầy Cao đạo hữu thẩm vấn yêu tà, vậy xin cáo từ."
Tần Tang chắp tay, đang muốn rời đi.
Cao Nhược Hư vội vàng gọi Tần Tang lại: "Đạo trưởng giúp chúng ta bắt được họa lớn trong lòng, xin cho Cao mỗ thiết yến tạ ơn, nếu không sẽ mất cấp bậc lễ nghĩa. Đồng thời, Cao mỗ về thành sẽ báo tin cho Phủ Châu, dâng biểu Đô thành, báo công cho đạo trưởng!"
Gã tự nhiên nhìn ra được, Tần Tang không cần tốn nhiều sức đã bắt được thiếu niên, thực lực thâm bất khả trắc.
Nghĩ đến Đô Thành hoàng cũng sẽ để ý kết giao cao thủ bực này, có lợi không hại với bọn gã.
Tần Tang suy nghĩ một chút, nói: "Thiết yến cũng không cần thiết, Cao đạo hữu có thể viết một phong thư thông quan, bần đạo đang muốn xuôi nam, hẳn là sẽ đi ngang qua các châu thành, đến lúc đó sẽ đích thân bái kiến Châu Thành hoàng."
Có nhiều chỗ, quỷ thần thiết trí cửa ải, người tu hành qua lại cần văn điệp thông quan.
Văn điệp thông quan, trình độ nào đó cũng có thể biểu thị lai lịch thân phận, so với Thành Hoàng lệnh mà Cao Nhược Hư cho lúc trước càng chính thức hơn, Tần Tang có thể thông báo với bên ngoài là mình đến từ Bắc Khuếch huyện Lưu quốc, đi qua sẽ tốt hơn.
Tần Tang nghĩ, nơi đây nếu đúng là cựu địa Đạo Đình, khẳng định không chỉ có truyền thừa Lôi pháp tại một chỗ, thỉnh thần đạo hỗ trợ truy tìm manh mối, so với tự mình tìm kiếm thì dễ dàng hơn.
"Chuyện này có đáng gì!"
Cao Nhược Hư sảng khoái đáp ứng, lệnh thuộc hạ áp giải tù phạm, lấy tốc độ nhanh nhất trở về huyện thành.
Không lâu sau, Cao Nhược Hư đích thân tiễn Tần Tang đi, trong tay Tần Tang nhiều thêm một văn thư màu kim do phong thần lực ngưng tụ thành, trên viết Lưu Quốc, Đàm Châu, Phú Xuân phủ, Bắc Khuếch huyện, ký tên và đóng dấu ấn Thành Hoàng Cao Nhược Hư.
Dưới ánh trăng, văn điệp thông quan lóng lánh kim quang, như một kiện dị bảo.
Tần Tang thu hồi văn điệp thông quan, không nhanh không chậm đi dọc theo bờ sông, ven đường đi qua các huyện thành, cũng không dừng lại.
Mặt sông dần dần khoáng đạt, con sông này cuối cùng tụ hợp vào một dòng sông lớn.
Sông này tên Phú Xuân, chảy về hướng nam, theo Giang Nam có thể chảy tới Đàm Châu thành.
Nước sông chảy xiết, cánh buồm đẩy thuyền.
Tần Tang canh chuẩn thời gian, đến sông Phú Xuân vào lúc sáng sớm.
Trước bến tàu do hai nhanh sông giao nhau, đỗ mấy chiếc thuyền, đều là thuyền chở khách qua lại trên sông, có thuyền lớn treo đầy đèn lồng, hoa mỹ như vẽ, cũng có thuyền ô bồng đơn sơ, chầm chậm lắc lư trong nước, làm người ta nhịn không được lo lắng có thể bị lật úp hay không.