Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2887 - Chương 2887: Lôi Tiêu Đại Hội

Chương 2887: Lôi Tiêu đại hội Chương 2887: Lôi Tiêu đại hội

Đến Đàm Châu thành, Tần Tang xuất ra tám lượng bạc, thanh toán phí thuyền, đến trước cửa thành, thông báo lai lịch với Âm sai, thuận lợi gặp được Thành Hoàng Đàm Châu thành.

Thái độ Châu Thành Hoàng khá nhiệt tình, nhưng mang theo một tia đề phòng.

Tần Tang cũng không dừng lại quá lâu, nói là bản thân đang tìm lôi pháp thiên hạ, mời Châu Thành Hoàng hỗ trợ lưu ý tu sĩ và thế lực dùng lôi pháp phụ cận, sau đó cáo từ rời đi.

Trở lại sông Phú Xuân, Tần Tang leo lên một chiếc lâu thuyền đón khách.

Phần cuối sông Phú Xuân này chảy vào Tể Quốc, cuối cùng tụ hợp vào một dòng sông lớn khác. Chiếc thuyền này có thể thẳng tới Tể Quốc, ven đường đi qua hai quốc gia, tới mỗi châu phủ thành lớn sẽ dừng lại để tiếp tế, lúc bình thường chạy ngày đêm không ngừng, là thuyền lớn chân chính đi xa.

Thuyền này có thể chở được ngàn người, ven đường từ trên xuống dưới, ít nhất cũng có trên trăm khách nhân ở trên thuyền.

Nhóm khách đi thuyền qua lại nam bắc, trên thuyền có thể nhìn thấy muôn hình muôn vẻ.

Lúc thuyền chạy, ăn uống ngủ nghỉ đều giải quyết trên thuyền, trên thuyền có hai tầng dùng cơm.

Tầng trên trang nhã, giá cả đắt đỏ, Tần Tang lại ưa thích tầng dưới, thường xuyên mang theo tiểu Ngũ ngồi dưới đó cả ngày, đồng thời nguỵ trang thành thầy thuốc chữa bệnh 'Tế thế cứu nhân'.

Chủ tàu thấy hắn chữa bệnh từ thiện, không thu tiền xem bệnh, nên không thu phí đi thuyền, bố trí một bàn lớn trong góc cho một mình hắn, cũng mang tâm tư xem náo nhiệt.

Dù sao, Tần Tang yêu cầu quá mức kỳ lạ, không thu tiền xem bệnh, lại muốn đối phương kể chuyện cũ đã khắc cốt ghi tâm.

Thoạt đầu mọi người coi hắn là giang hồ phiến tử, đến khám bệnh mang theo tâm tư trêu chọc, tùy ý kể lại chuyện xưa, Tần Tang cũng không để ý.

Về sau phát hiện, đạo sĩ kia giống như có chút tài năng, thường thường dăm ba câu là có thể chuẩn xác đoán đúng ổ bệnh, có người hô to thần y.

Tên tuổi thần y dần dần truyền bá trên thuyền, khách bình thường chỉ ở thượng tầng dùng cơm cũng nghe thấy, bất chấp thân phận, nhao nhao chen xuống tầng dưới.

Không chỉ có thể xem bệnh, còn được nghe chuyện xưa, trong đại sảnh kín hết chỗ ngồi, ảnh hưởng đến việc kinh doanh chả tàu thuyền.

Chủ tàu không thể không hạn chế dòng người, muốn mở ra một phòng cho Tần Tang chữa trị, nhưng bị Tần Tang từ chối.

Về sau khách nhân mới lên thuyền, cũng được hỏa kế thuyền thiện ý nhắc nhở, nửa tin nửa ngờ chạy tới, Tần Tang cũng không thiếu khách hàng.

Có hoả kế thuyền tâm tư linh hoạt, thậm chí thừa dịp thuyền cập bờ, truyền ra tin tức, mượn tên tuổi Tần Tang kiếm một món hời, quan lại quyền quý trong thành phải bỏ ra giá tiền lớn.

Thế nhưng khi thuyền cập bờ, Tần Tang xuống thuyền, chẳng biết tung tích, lúc xuất phát đột nhiên xuất hiện lại, làm người ta hô to quái dị.

Dọc theo con đường này, Tần Tang tiếp xúc không ít Phủ và Châu Thành Hoàng, không khéo là sông Phú Xuân này chảy qua các quốc gia, Tần Tang cũng không cố ý đi bái phỏng bọn họ.

Một đường đi tới, Tần Tang và tiểu Ngũ nghe rất nhiều chuyện xưa, có thật có giả, có sầu triền miên, có cảm động lòng người, cũng có chuyện khiến người nghiến răng nghiến lợi, thổn thức vạn phần.

Tần Tang trong lúc khám bệnh, tiểu Ngũ vẫn bên cạnh hắn, đóng vai tiểu dược đồng.

Một ngày chạng vạng tối.

Thuyền đã chạy ra Lưu Quốc, không lâu sẽ đến Tể Quốc.

Tên tuổi Tần Tang càng lúc càng lớn, trên thuyền không ai không biết không người không hay.

Chưa tới giờ cơm, ngay cả bọn tiểu nhị cũng chen trong đại sảnh xem náo nhiệt.

Một đại thẩm mặc mộc mạc, đang nước mũi nước mắt kể chuyện chua xót cả đời, từ lúc tuổi còn trẻ gả sai người, về sau lại bị nhà chồng, láng giềng và huynh đệ tỷ muội khi dễ, đến già lại chọn sai con dâu, thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng gào cả cuống họng.

Thật vất vả tìm được một thính giả, đại thẩm đã nói hơn nửa canh giờ, vẫn không có ý ngừng lại.

Các thính giả đã không kiên nhẫn được nữa, có người muốn đuổi đại thẩm đi, nhưng thấy Tần Tang vẫn nghe say sưa ngon lành.

Đây chính là chỗ tốt thanh danh lớn, hiện tại cả con thuyền, từ chủ tàu đến thuyền khách vẫn một mực cung kính với Tần Tang.

Tiểu Ngũ cũng nhìn đại thẩm không dời mắt, lần đầu gặp phải người có thể nói nhiều như thế.

Thậm chí, ngay cả thần tiên cũng nghe không nổi nữa.

Bên cạnh bàn Tần Tang, đám người chen chúc lại trống đi một cái ghế, người bên cạnh lại giống như không chú ý tới chỗ trống đó, không ai ngồi tại đây, đồng thời tránh ra một vùng không gian chung quanh.

Cũng không có người nhìn thấy, một gã nam tử bạch y nho nhã đang lười nhác ngồi trên ghế.

Nam tử nho nhã đứng lên, vỗ vỗ góc áo, thở dài.

"Đạo trưởng muốn đuổi Phú mỗ đi, không ngại nói thẳng, làm gì tiếp nhận loại thống khổ này, lưỡng bại câu thương."

Tần Tang cười nói: "Người này quanh năm tích tụ khí nơi ngực, tích dần thành bệnh, để nàng triệt để phát tiết ra, chứng bệnh sẽ tốt hơn bảy phần. Bần đạo đang trị bệnh cho nàng, Giang thần đại nhân sao nói là thống khổ? Huống hồ, tiểu Ngũ vẫn đang nghe say sưa ngon lành đấy."

Tiểu Ngũ nhích lại gần Tần Tang, biểu thị nàng đang chăm chú lắng nghe.

Người này chính là Giang thần sông Phú Xuân, thăm dò vị dị nhân tới trên thuyền, nên tìm tới cửa.

Nam tử nho nhã lắc đầu liên tục: "Đạo trưởng thích nghe những chuyện xưa này, không bằng đi miếu Giang thần của Phú mỗ, đảm bảo để ngươi tận hứng! Phú mỗ cũng không hứng thú như vậy, sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ."

Tần Tang chắp tay đưa tiễn: "Giang thần yên tâm, bần đạo cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, sẽ không quá phận can thiệp sinh lão bệnh tử."

"Chỉ cần đạo trưởng không dùng tu vi hại người, làm gì cũng không liên quan đến Phú mỗ. Những người này gặp được đạo trưởng, là phúc của bọn hắn . . ."

Nam tử nho nhã đi ra phía ngoài, đám người vô thức mở ra một thông đạo.

"Đúng rồi." Nam tử nghĩ tới một chuyện, bảo Tần Tang lấy ra văn điệp thông quan, đóng dấu chồng lên thần ấn thượng du Trường Giang.

"Tể Quốc sẽ có đại sự phát sinh, thần đạo thảo mộc giai binh, có thần ấn của Phú mỗ, đạo trưởng hẳn là có thể thông suốt . . ."

Nói xong, nam tử biến mất ở ngoài cửa, không nói là đại sự gì, Tần Tang cũng không hỏi.

. . .

Lâu thuyền bổ sóng trảm biển, thuyền đi nhanh như bay, rốt cuộc đến Tể Quốc.

Biên cảnh hai nước, phía trên đại giang sắp đặt quan phòng, Dương có Dương quan, Âm có Âm quan.

Mấy tên Âm sai lên thuyền, tìm tới Tần Tang, nhìn thấy văn điệp của Giang thần, cùng nhau hành lễ.

"Chúng ta cũng là phụng mệnh tới làm việc, có gì bất kính, mong đạo trưởng chớ trách."

Tần Tang nhìn mặt sông bên ngoài thuyền, hỏi: "Tể Quốc đã xảy ra chuyện gì? Nơi khác cũng như nơi này rất là sâm nghiêm?"

Âm soa liếc mắt nhìn nhau, giải thích: "Đạo trưởng không phải tới vì Lôi Tiêu đại hội?"

"Lôi Tiêu đại hội?"

Tâm niệm Tần Tang khẽ động, nghe có vẻ liên quan tới Lôi Tiêu Tông.

Mục đích hắn tới đây chính là vì dò xét truyền thừa Lôi bộ, hắn chắp tay nói: "Xin chư vị giải hoặc giúp bần đạo."

Âm sai liền kể ra chân tướng.

"Sau khi Lôi Tiêu Tông chia năm xẻ bảy, truyền thừa tản mát, người đạt được truyền thừa Lôi Tiêu, đều công bố mình là Lôi Tiêu chính thống, nhiều năm qua tranh luận không ngớt, trước sau vẫn không có kết quả."

"Những người này, có ba thế lực mạnh nhất, theo thứ tự là Man Lôi phái, Ngũ Huy môn cùng Kim Khinh sơn, trong đó Ngũ Huy môn là danh môn đại phái Tể quốc ta."

"Nếu chỉ tranh chính thống, thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác về sau tại địa điểm cũ Lôi Tiêu Tông lại phát hiện ra một chỗ bảo địa, khả năng giấu cựu bảo Lôi Tiêu Tông, nhất thời gây nên sóng to gió lớn."
Bình Luận (0)
Comment