Chương 2889: Lục Ba Lôi Kinh
Chương 2889: Lục Ba Lôi Kinh
Lôi đàn
"Đi thôi."
Tần Tang thu hồi ánh mắt, bay vào chỗ sâu bí cảnh.
Bố cục bí cảnh rất đơn giản, cửa vào là một mảng lớn rừng cây.
Trong rừng rậm, không thiếu khí tức yêu thú, có thể là hậu duệ Linh thú lúc trước Lôi Tiêu Tông nuôi dưỡng.
Thực lực những yêu thú này cũng không cao, nhưng đối với các đệ tử tiến vào bí cảnh cũng là một cửa ải đại nạn.
Xuyên qua rừng rậm, quần phong đứng vững.
Nơi đó mây mù trùng điệp, khiến sơn lĩnh mang đến mấy phần khí tức thần bí, ẩn ẩn nhìn thấy đình đài lầu các, đều yên tĩnh không người.
Mây mù rõ ràng là do trận cấm lực hiển hóa thành.
Những Vân Sơn này là hạch tâm bí cảnh, cũng là trọng điểm nhóm thế lực ngũ Huy môn tranh đoạt.
Tiến vào bí cảnh, những đệ tử này nhao nhao đến nơi đây.
Trong rừng, từng màn tranh đấu không ngừng diễn ra.
Tần Tang không tiếp tục dừng lại quan chiến, chớp mắt đã đến biên giới Vân Sơn, thoáng cảm ứng, xác định những Vân Sơn này bố cục tỉ mĩ, hợp thành một linh trận, có bóng dáng lôi pháp, nhưng không phải bất luận loại nào trong Viện Ấn Ngũ Lôi Sứ.
Theo Tần Tang, linh trận này không đủ tinh diệu, có thể do Lôi Tiêu Tông tự thôi diễn ra.
Mây mù trắng xoá, không cách nào che đậy được ánh mắt Tần Tang, hắn đơn giản tập trung khu hạch tâm, thân ảnh biến mất trong đó.
Trong núi chỉ có một mình hắn.
Tần Tang rơi vào một chỗ trên đường núi, quan sát một phen, đi bộ lên đỉnh núi.
"Nhanh lên! Phía trên khẳng định có bảo bối!"
Chu Tước líu ríu, hưng phấn không thôi.
"Gấp cái gì, không ai giành với ngươi cả."
Tần Tang âm thầm lắc đầu, ánh mắt Chu Tước vốn rất cao, trên núi đại khái không có bảo bối lọt vào pháp nhãn nó, thuần túy là do nó bị kìm nèn quá lâu, tự tìm niềm vui.
Hắn vừa đi vừa nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua vài toà núi chung quanh, phát giác thế núi nơi này khá đặc biệt, tựa hồ ẩn náu huyền cơ, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Chuyến này có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trong nháy mắt, Tần Tang đi đến đỉnh núi.
Đỉnh núi mênh mông, vẻn vẹn có một thạch đình, bên trong có bàn đá và băng ghế đá, trên bàn đặt các quân cờ có tạo hình đặc biệt, là một loại cờ hí không biết tên.
Ngoài ra, không có vật gì khác.
Tần Tang xuyên qua thạch đình, đứng trước tuyệt bích, dùng chân nhẹ nhàng giẫm mạnh, huyền quang bắn ra, tuyệt bích hiện ra một đạo hồng kiều, vượt ngang sơn cốc, nối liền với hậu phương ngọn núi.
Đỉnh núi này vốn thường thường không có gì lạ, lúc này hồng quang bốc lên, trong ánh nắng chiều thất thải, hiển hiện một tòa ngọc các ba tầng.
Ngọc các huyễn thải lưu quang, nhìn là biết bất phàm.
Toà ngọc các này ẩn tàng rất khéo léo, nếu như không nắm rõ điểm mấu chốt, tu sĩ Nguyên anh cũng không phát giác được.
Tần Tang vượt qua hồng kiều, đi vào trước ngọc các, phát hiện toà ngọc các này vẫn bảo tồn hoàn hảo, không có vết tích tổn hại.
Cấm chế đóng lại, Tần Tang phất tay bài trừ cấm chế, đẩy cửa vào.
Lọt vào trong tầm mắt là một bồ đoàn, cùng với một lư hương, trong lư hương không có hương, thoạt nhìn như là chỗ người nào đó tĩnh tu.
Tần Tang quét mắt qua, leo lên tầng hai, nhìn thấy ba hàng giá ngọc, trên giá trưng bày một số quang cầu, trong quang cầu phần lớn là các loại ngọc giản, sách trúc, kinh quyển.
Hắn cấp tốc xem nội dung trong quang cầu, không ngoài dự đoán, là các loại công pháp bí thuật, cực kì hỗn tạp, nhưng không liên quan đến lôi pháp.
Tần Tang suy đoán, hẳn là Lôi Tiêu Tông nhiều năm qua sưu tập công pháp các phái, cất đặt ở chỗ này.
Trừ kinh quyển, còn có một số pháp bảo linh tài, có chút giá trị, Chu Tước thấy mà hai mắt tỏa ánh sáng, quét sạch trống không.
Tiếp tục leo lên tầng ba, rốt cuộc tìm được thứ Tần Tang muốn, chân truyền Lôi Tiêu Tông.
Cầm lấy ngọc giản ghi chép đại pháp căn bản Lôi Tiêu Tông, trong lòng Tần Tang chấn động, bên trong chính là một quyển Lục Ba Lôi Kinh.
Bộ lôi kinh này, trong Viện Ấn Ngũ Lôi Sứ dù chưa thu nhận sử dụng, nhưng có ghi chép đến.
Về lôi pháp, chỉ sợ chưa có thế lực nào nghiên cứu thấu triệt Lôi bộ hơn được Đạo giáo.
Trong Đạo giáo, cũng tồn tại lôi pháp khác nhau, có phân loại khác nhau, Lục Ba Lôi thuộc về một loại trong ba mươi sáu lôi, lại được cho rằng là một loại thuỷ lôi, chính là truyền thừa trọng yếu của Bồng Lai Đô Thuỷ Ti.
Bồng Lai Đô Thuỷ Ti nổi danh cùng với Ngũ Lôi viện, lệ thuộc Lôi Đình Ngọc phủ.
Vẻn vẹn bộ lôi kinh này đã có thể chứng minh, Lôi Tiêu Tông tuyệt đối là truyền thừa chính thống của Lôi bộ Đạo Đình.
Dù Lục Ba Lôi Kinh là một bộ tàn kinh.
Từ Luyện Khí đến Nguyên anh là phần hoàn chỉnh, sau Hóa Thần thì không trọn vẹn, phía sau ngọc giản lại ghi chép từng trang bút ký.
Tiên hiền Lôi Tiêu Tông muốn thôi diễn lôi kinh, đưa ý nghĩ của mình và phỏng đoán vào, để hậu nhân tham chiếu.
Còn có mấy bộ lôi pháp, nhưng không huyền diệu bằng bộ Lục Ba Lôi Kinh này.
Lôi Tiêu Tông truyền thừa, ngoại trừ lôi kinh, trọng yếu nhất là các loại lôi phù, đều không thoát khỏi cái bóng Lôi bộ Đạo Đình.
Ở trong đó, lôi phù tam giai chỉ có rải rác mấy loại, nhưng đều là mấy loại lôi phù tam giai đơn giản.
Tần Tang có thể suy đoán ra, Lôi Tiêu Tông đạt được cấp độ truyền thừa cũng không cao.
Bất quá, bọn họ đạt được chưa chắc là toàn bộ.
Trước Lục Ba Lôi Kinh có ghi chép quá trình tiên tổ Lôi Tiêu Tông đạt được bộ lôi kinh này.
Thần thức Tần Tang thoát ly ngọc giản, nhìn xuống mặt đất, "Xem" hướng lòng đất.
Khó trách trước đó hắn cảm giác thế núi chung quanh đặc biệt, lôi kinh chính là được từ trong núi này!
Thần thức của hắn xuyên thấu núi đá và tầng tầng trận cấm, cảm giác được một chỗ hang đá trong núi, đồng thời cảm nhận được trở ngại, hắn chần chờ một chút.
Hang đá bị cấm chế phong tỏa, tuy Lôi Tiêu Tông bố trí tỉ mỉ, Tần Tang nếu muốn phá giải cũng không phải việc khó.
Nếu như trong hang đá là vật Tần Tang đoán, tìm tòi nghiên cứu không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
Nhưng cấm chế hang đá và toàn bộ bí cảnh thì khí cơ liền thành một khối, bí cảnh đã phi thường yếu ớt, hành động hơi lớn một chút có thể dẫn đến sụp đổ, chịu không được giày vò.
Suy nghĩ một chút, Tần Tang không trực tiếp phá vỡ hang đá, thả kinh quyển về chỗ cũ, chỉ xóa đi ghi chép liên quan tới lai lịch.
Đi ra ngọc các, Tần Tang điểm hư không mấy lần, hỏi Chu Tước một khối Xích Phong đồng, vò bóp mấy cái, biến thành đồng phiến vàng óng ánh, tiện tay vứt ra ngoài.
. . .
Trong bí cảnh.
Tử thương dần dần nhiều hơn.
Tần Tang gặp phải tên thiếu niên kia, lúc này đã đổi bộ pháp bào màu trắng trên người thành một bộ giáp da do da yêu thú chế thành.
Bộ giáp da này là chiến lợi phẩm của gã, chủ nhân cũ bị địch nhân đả thương, mặc dù thoát khỏi địch nhân, nhưng vì thương thế chuyển biến xấu, nên lẩn trốn
Trên đường thì một mệnh ô hô, thi thể bị thiếu niên đụng phải, xem như nhặt được tiện nghi.
Giáp da tàn phá, năng lực phòng hộ vẫn mạnh hơn nhiều so với pháp bào cũ của gã.
Gã giết đối thủ thứ nhất, tăng lên dũng khí, về sau gặp phải địch nhân cũng sẽ không bị thất kinh.
Ngày nay, thiếu niên cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua trong rừng, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, lòng bàn tay nắm một tấm hoàng phù, dù đột nhiên xuất hiện địch nhân, cũng có thể ứng đối kịp.
Xác định bốn phía không có dị thường, thiếu niên như khỉ leo lên tán cây, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía chỗ sâu rừng cây.
Bảo vật phía ngoài đều bị vơ vét sạch sẽ, gã muốn đi đến hạch tâm bí cảnh.
Thiếu niên biết rõ, không có tin tức linh thông, lấy tu vi của gã, muốn trong bí cảnh tìm tới bảo vật, không khác người si nói mộng, nơi đó là sân khấu của tất cả đệ tử tinh anh đại tông môn.