Chương 2897: Khống Hạc Hiên
Chương 2897: Khống Hạc Hiên
Mẫu thân ba nha đầu uống đan thủy xong, khôi phục nguyên khí, cũng đi tới bận rộn theo.
Mẫu thân còn bận rộn hơn chúng nữ nhi.
Nàng đầu tiên là móc rơi cỏ hoang nhét trong quần áo chúng nữ nhi, để lộ ra tư thái, lại lấy nước tẩy đi dơ bẩn trên mặt, trên cổ chúng, cột tóc, phủi tro bụi trên quần áo, tận lực làm cho sạch sẽ.
"Trước kia lúc ở nhà rất sạch sẽ, chưa từng lôi thôi như thế. Thế đạo quá loạn, ta chỉ có thể như vậy, đành như vậy . . . Tiểu cô nương thích sạch sẽ cũng không có cách nào. Là mẹ vô dụng, có lỗi với các ngươi, bảo hộ các ngươi không tốt . . ."
Mẫu thân vừa làm vừa nói lải nhải, giống như đang giải thích cái gì, nói xong bản thân lại bắt đầu gạt lệ.
Dáng dấp ba nha đầu rất đoan chính, tâm tư linh lung, không cần mẫu thân nói rõ, đều có thể hiểu ý mẫu thân, mắt đỏ cố làm việc, thể hiện ra bản thân nhanh nhẹn và chịu khó.
Phàm nhân không nhìn thấy thổ địa, trong mắt bọn họ chỉ có một mình Tần Tang đứng ở nơi đó.
Thổ địa bình phục tâm tình, chưa hề chối từ đề nghị, tay cầm thật chặt ngọc bội, trên thân loé lên bạch quang, hiện ra thân hình, bất quá chỉ có mấy mẹ con kia có thể nhìn thấy.
"A...!"
Ba nha đầu và mẫu thân đột nhiên nhìn thấy bên cạnh Tần Tang có thêm một tiểu lão đầu, bị giật nảy mình.
Bất quá, nghĩ đến Tần Tang chính là thần tiên, lại tới một vị thần tiên khác cũng không có gì kỳ quái.
Thổ địa nhìn về phía mẫu thân, thấy rõ, ho một tiếng nói: "Ngươi chớ vọng tưởng, đạo trưởng chính là thượng tiên, thần thông quảng đại, nhân vật linh tú nào mà chưa từng nhìn thấy? Các ngươi hôm nay có thể gặp được đạo trưởng, đã là tổ tiên tích đức, nên đủ thỏa mãn."
Mẫu thân bị một câu nói toạc ra tâm tư, một mặt xấu hổ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Ba khuê nữ nhà ta đều nghe lời hiểu chuyện, biết phụng dưỡng người, tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Ta xem bêm cạnh tiểu thần tiên cũng không có nha hoàn, có thể chọn lấy một đứa cũng tốt . . ."
Thổ địa lắc đầu than nhẹ, ngược lại cũng không thể trách nàng vọng tưởng, phàm nhân nhìn thấy thần tiên, ai lại nhịn được không cầu tiên duyên chứ?
Những người có ý nghĩ giống vị mẫu thân này, chẳng biết có bao nhiêu người.
"Hữu duyên vô duyên, thiên đã chú định. Đòi hỏi tiên duyên quá đáng, trái lại gặp tai hoạ."
Thổ địa biểu lộ cảm xúc, khuyên bảo một câu, điểm Sách địa trượng một cái: "Ta chính là thổ địa ở đây, bởi vì thiên hạ đại loạn, lâu không hương hỏa, thần miếu hoang phế đã lâu. Niệm tình mẹ con ngươi tính tình thuần phác, xem các ngươi ăn nói cũng đã đọc qua kinh thư, ta muốn trọng lập Thần vị, cần có người quản lý tục vụ tại miếu, các ngươi có nguyện làm người coi miếu cho ta không?"
"Nguyện ý! Đương nhiên đồng ý! Nhanh bái kiến thổ địa gia gia!"
Mẫu thân tràn đầy kinh hỉ, muốn lôi kéo nữ nhi quỳ lạy, bị thổ địa ngăn lại.
"Các ngươi trợ đạo trưởng nấu xong đan thủy, cầm khối thạch bài này đi tới Độ Chi Quốc tìm một chỗ ở trước, trên thạch bài có thần lực gia trì, có thể bảo hộ các ngươi chu toàn. Khi nào thạch bài phát nhiệt, sẽ chỉ dẫn các ngươi đi thần miếu. . ."
Thổ địa lấy ra một thạch bài màu xám lớn chừng bàn tay, phía trên điêu khắc hình tượng của lão, sinh động như thật.
Lão vừa đạt được ngọc bội, tự biết nhận gánh nặng ngàn cân, muốn hảo hảo suy nghĩ một chút, làm rõ thế cục, suy nghĩ thêm sau khi lập miếu.
Mặt khác vẫn còn nạn dân lục tục ngo ngoe đuổi tới, Tần Tang và tiểu Ngũ dừng lại ở đây ba ngày.
Rất nhiều người uống đan thủy xong vẫn không muốn rời đi, sau cùng thấy không có chỗ tốt thêm, thần tiên cũng không có ý nghĩ thu đồ, mới lên đường đi Độ Chi Quốc.
Ban đêm ba ngày sau.
Trên đường đất chỉ còn thưa thớt mấy người, sau khi uống đan thủy tiếp tục đi đường.
Tiểu Ngũ và ba nha đầu rảnh rỗi, ngồi xổm trước bếp nấu, nhìn ngôi sao trên trời, thỉnh thoảng chui một cây củi vào trong lửa: "Tiểu thần tiên tỷ tỷ, ngươi xem vì sao kia thật sáng!"
Nha đầu nhỏ nhất tên là Ngân Nhi, chỉ vào một ngôi sao trên không giòn tiếng nói.
Hai nha đầu lớn hơn càng hiểu chuyện, mang theo vài phần kính sợ tiểu Ngũ, luôn cẩn thận, ngược lại Ngân Nhi và tiểu Ngũ thân quen hơn.
Tần Tang sử dụng chướng nhãn pháp trên thân tiểu Ngũ, ba ngày sớm chiều ở chung, các nàng cũng không phát hiện tiểu Ngũ bị mù.
Kỳ cảnh tam nguyệt đồng huy, sau nửa đêm hôm đó đã kết thúc, huyết nguyệt và ám nguyệt chẳng biết trốn đi đâu rồi, ngày nay chỉ có một vầng minh nguyệt treo trên cao thiên.
"Cha mẹ đã nói, viên tinh kia gọi là Nguyệt lão tinh, bái Nguyệt lão tinh, Nguyệt lão sẽ đưa cho chúng ta một nam nhân tốt."
Ngân Nhi tuy nhỏ, hiểu được không ít, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngượng ngùng, đột nhiên hỏi: "Tiểu thần tiên tỷ tỷ, về sau tỷ có lấy chồng không?"
"Lấy chồng?"
Tiểu Ngũ chần chờ, nàng nghe gặp nhiều chuyện như vậy, hiểu được chuyện kết hôn, nhưng bản thân chưa hề nghĩ tới.
"Sẽ không." nàng khẽ lắc đầu: "Tại sao phải lấy chồng?"
"Thần tiên không thể lấy chồng sao?"
Ngân Nhi thấy thế tiếc cho tiểu Ngũ: "Mẫu thân nói lấy chồng là có thể dựa vào, có thể giống như cha, bảo hộ chúng ta."
Tiểu Ngũ lắc đầu nói: "Ta không cần người khác bảo hộ, sư phụ sẽ bảo hộ ta."
Ba ngày này, phụ thân Ngân Nhi rất ít nói chuyện với các nàng, một mực trầm mặc, không ngừng nhặt củi chuyển củi, giống như đang dùng loại biện pháp này làm tê liệt bản thân, thê tử cũng không nói chuyện với gã.
"Bốp!"
Nghe Ngân Nhi nói, gã núp sau đống củi hung hăng tát bản thân một cái, hai tay ôm lấy đầu.
Mẫu thân nghe được tiếng khóc đè nén, ánh mắt phức tạp, đi qua nắm tay trượng phu, hai người ôm nhau khóc rống.
Hoả diễm trong lò rung động đôm đốp, chúng nữ nhi không phát giác được dị thường.
Tần Tang ngồi trên mặt đất bên cạnh.
Thổ địa thừa dịp Tần Tang vẫn còn, vội thuần phục đám yêu ma kia.
Có yêu ma kiệt ngạo bất tuần, thổ địa liền thôi động ngọc bội, để bọn chúng nếm đau khổ, biết được lợi hại, sẽ ngoan ngoãn hơn.
Về phần hạng ma tính khó trừ, vừa vặn dùng để chém giết lập uy.
Lạc hầu và Chu Tước trong lúc rảnh rỗi, giúp thổ địa thuần phục yêu ma, ba ngày qua khiến những yêu ma này nói gì nghe nấy với thổ địa, ở phía xa xếp thành hàng ngũ, lặng chờ mệnh lệnh.
"Rốt cuộc đã đến, ba ngày mới đến, phản ứng đúng là chậm."
Tần Tang đang nhập định đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt như điện, ngẩng đầu nhìn hướng Độ Chi Quốc.
Thổ địa thoạt đầu có chút mê hoặc, rất nhanh cũng cảm nhận được có hai cỗ khí tức phi tốc tới gần, xa xa nhìn thấy dưới bầu trời đêm bay tới hai đạo bạch hồng.
"Bạch Luyện độn pháp, là tiên tu Khống Hạc Hiên tới." Thổ địa nhỏ giọng nói.
Lúc trước lão nói với Tần Tang những danh môn đại phái kia, Khống Hạc Hiên chính là số một.
Khống Hạc Hiên chính là tiên tông chính đạo Độ Chi Quốc, vốn nổi danh như Thủ Long Sơn.
Khống Hạc Hiên chủ động hợp tác với thần đạo, bảo hộ cảnh nội an bình, yêu ma không dám xâm phạm, Thủ Long Sơn lại luân lạc tới hạ tràng dời tông.
Tần Tang suy đoán, theo nạn dân tiến vào Độ Chi Quốc, người tu hành ở Độ Chi Quốc biết được chuyện phát sinh nơi này, chắc chắn đến đây xem xét.
'Vèo! Vèo!'
Hai vệt độn quang từ xa đến gần, tới nửa đường đột nhiên dừng lại, thấy được đám yêu ma nơi xa.
Đợi xác định được Tần Tang và thổ địa, đồng thời không còn ai khác, mới tới gần, từ trên trời giáng xuống.
Người tới một già một trẻ, đều mặc đạo phục, một người cưỡi một con Bạch Hạc. Bạch Hạc thần tuấn bất phàm, cũng có đạo hạnh.
Lão nhân đúng là tu sĩ Nguyên anh kỳ.
Thổ địa nhận ra thân phận của lão nhân, mặt lộ vẻ kinh sợ, bước lên trước thi lễ: "Tiểu thần bái kiến Tô Hiên chủ."