Chương 2906: Phi Thiên Dạ Xoa
Chương 2906: Phi Thiên Dạ Xoa
Tần Tang phi hành trên không, bay về phía chỗ sâu trong Mộ Lạc sơn, đi không bao xa, thấy mấy trận đấu pháp, đều là liều mạng tranh đấu.
Không phải ở chỗ nào cũng hỗn loạn như thế, Tần Tang nhìn thấy tu sĩ, yêu tu, hoặc nhiều hoặc ít đều có một luồng khí chất âm tàn.
Một đường lao vùn vụt không dừng lại.
"Vèo!"
Một đoàn mây trắng bay qua một ngọn núi, phía dưới bỗng nhiên bắn ra một đạo thanh hồng.
Bên trong thanh hồng là một trường tiễn khắc đầy phù văn, đầu mũi tên lấp lóe lãnh quang, vô cùng sắc bén.
Mũi tên phá không, tốc độ kinh người, chớp mắt liền bắn tới đám mây trắng, muốn bắn xuyên qua.
Nếu người bên trên đám mây trắng không đủ thực lực, trở tay không kịp, rất có thể sẽ bị một tiễn trọng thương hoặc bắn chết.
Đây chính là Mộ Lạc sơn, lúc nào cũng sẽ gặp tập kích, không theo đạo lý, chỉ có thể cẩn thận.
Mũi tên sắp bắn thủng mây trắng, lại đột nhiên ngừng lại, bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc.
Dưới núi, bên ngoài sơn động, có một nam tử mặc áo bào đen, tu vi Nguyên Anh, tay cầm trường cung.
Tiễn này do gã bắn ra.
Nhìn thấy linh tiễn bị đơn giản giam cầm, nam tử biến sắc, biết mình chọc phải kẻ khó chơi, không chút do dự lao vào trong sơn động, mở ra cấm chế.
Một khắc không ngừng, ý đồ muốn thông qua bố trí trong động phủ để thoát thân.
Nhưng không ngờ, đại địa chấn động, một đại thủ từ trong hư không xuất hiện, đơn giản xuyên thủng ngọn núi, bắt lấy gã lôi ra.
Nam tử hoảng sợ nhìn đạo sĩ trước mặt.
"Ngươi biết Linh Thực chân nhân không?"
Đạo sĩ bình thản hỏi.
"Vãn bối... Vãn bối chưa thấy qua Linh Thực chân nhân, tiền bối thứ tội! Tiền bối tha mạng!"
Nam tử liên tục xin tha.
Đại thủ nhấn xuống dưới một cái, trực tiếp đánh nam tử vào lòng đất, triệt để không còn một tiếng động.
Đạo sĩ chính là Tần Tang, hắn nhíu mày nhìn phía trước, nơi này cách chỗ đánh dấu trên thạch châu không xa, chẳng lẽ động phủ của Linh Thực không ở đây?
Như thế, hắn chỉ có thể chờ đợi đối phương tìm tới cửa, hi vọng Linh Thực không rời bỏ động phủ.
Tần Tang tiếp tục bay về phía trước, liên tiếp bay qua mấy chục ngọn núi, rơi xuống một sơn cốc bằng phẳng, lấy viên thạch châu ra.
Hắn cầm thạch châu đến đây, nhưng không cảm giác được thạch châu biến hóa, không cách nào tìm ra vị trí của đối phương.
Tần Tang buông ra thần thức, lướt nhanh một lần, cũng không phát hiện chỗ dị thường, đành phải chọn một tảng đá, khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
… …
Xa xa, hồ nước nào đó.
Đáy hồ, phía dưới bùn cát là một tảng đá lớn màu đen, bên trong trống rỗng, tạo thành một động phủ.
Bên trong động phủ, có mấy người đang tìm kiếm cái gì.
Những người này ăn mặc quái dị, mặc trường bào màu đỏ thắm, từ đầu đến chân bị trường bào che kín, trên lưng khắc hoạ đồ án vặn vẹo, không rõ ý nghĩa.
Đồ án sau lưng mỗi người mỗi khác, trong đó có hai người có đồ án phức tạp hơn, chứng tỏ địa vị cao hơn.
Hai người có dáng vẻ tiêu hao chân nguyên quá độ, ngồi xếp bằng mặt đối mặt, vừa điều tức vừa trao đổi.
"Lão độc vật Linh Thực quả nhiên giảo hoạt, không nghĩ tới lão không bố trí trận nhãn trong động phủ, đáng tiếc Đồ Nguyên đại nhân trí kế vô song, công phá động phủ, vậy mà còn không thể bắt lão." Một người cao gầy cảm khái nói.
Đồng bạn của gã là một tên mập, bụng lớn, áo bào đỏ chỗ cái bụng nhô lên, cười lạnh hắc hắc.
"Không thể bắt tại chỗ thôi, lão bị Đồ Nguyên đại nhân vây khốn, mọc cánh khó thoát, đầu hàng là vấn đề thời gian, lão tổ điểm danh muốn người, coi như lão chạy tới chân trời góc biển thì thế nào?"
"Lão độc vật còn dám cậy mạnh, một khi lão tổ đích thân xuất thủ, sợ không chỉ bắt đơn giản như vậy!"
"Để lão tổ rời núi, mang ý nghĩa Đồ Nguyên đại nhân làm việc bất lực, chúng ta sẽ bị phạt theo, hi vọng ngày đó vĩnh viễn không tới."
Tu sĩ cao gầy tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, rùng mình một cái.
"Lão độc vật đào tẩu, không kịp tiêu hủy đồ trong động phủ, mong là bên trong có bí mật gì, trợ giúp được Đồ Nguyên đại nhân bắt giữ lão, chúng ta dễ báo cáo hơn!"
Đúng lúc này, u quang trong động phủ bạo tán, truyền ra tiếng răng rắc.
Hai người đại hỉ: "Mở thêm được một tĩnh thất, không ngờ cấm chế còn kiên cố như thế, phá vỡ tĩnh thất này mất trọn vẹn nửa tháng!"
Thủ hạ nối đuôi nhau đi vào trong, chuyển đồ vật ra, có bảo vật, có tạp vật.
Bọn họ cẩn thận xem xét từng cái một.
Sợ bỏ lỡ chi tiết gì, cho nên kiểm tra rất cẩn thận.
Đột nhiên, tu sĩ mập lùn cảm giác được cái gì, liếc mắt nhìn thấy một chiếc kính đá.
Bên dưới có một cái ghế đá để đỡ chiếc kính dựng thẳng lên, cao khoảng một trượng.
Kính đá và ghế đá có chung chất liệu, mặt kính bị đánh mài bóng loáng, sáng đến có thể soi gương.
"Hủm?"
Tu sĩ mập lùn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc trước kính đá đặt ở sảnh chính, bọn họ đã kiểm tra vô số lần, không nhìn ra kính này có gì đặc biệt.
Lúc này, mặt kính đột nhiên xuất hiện điểm sáng yếu ớt, khi điểm sáng xuất hiện, đồng thời còn hiện ra thêm một chút đường cong.
Bọn họ mưu đồ đã lâu, ẩn núp ở gần đây nhiều ngày, lập tức nhận ra, những đường cong này là bản đồ chung quanh.
"Đây là cái gì?"
Hai người nhìn nhau.
Ánh mắt của tu sĩ cao gầy sáng lên: "Kính này không phải bảo vật dùng để dò xét, nếu không chúng ta sớm đã bị lão độc vật phát hiện."
"Ý của ngươi là..." Tu sĩ mập lùn suy nghĩ.
"Nếu điểm sáng biểu thị một người, khẳng định liên quan đến lão độc vật, có khả năng là người thân của lão, bắt người này lại, nói không chừng sẽ khiến cho lão độc vật vào khuôn khổ!"
Tu sĩ cao gầy quả quyết nói.
"Không nghe nói lão độc vật có thân nhân và đồ đệ." Tu sĩ mập lùn chần chờ nói.
"Gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao? Các ngươi đi theo ta!"
Tu sĩ cao gầy gọi người, ly khai động phủ, bay về phía điểm sáng.
Bất quá, bọn họ không hiện thân toàn bộ.
Hai người ẩn náo khí tức, lặng lẽ tới gần, đứng ở xa quan sát, đồng thời lệnh cho hai thủ hạ tiến lên điều tra.
Không ai biết, thời điểm bọn họ bay tới nơi này, đã bị Tần Tang phát giác.
Tần Tang ngồi xếp bằng trên tảng đá, bất động thanh sắc, phát giác những người này, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Những người này chẳng lẽ là thuộc hạ của Linh Thực?
Vì sao cử chỉ quái dị như vậy?
Khí tức cũng rất quỷ dị, không giống tu luyện độc công, đầy người thi khí, giống như một đám luyện thi.
'Vù!'
Ngoài núi nổi lên âm phong, hai tên áo bào đỏ phá không bay tới, rơi xuống trước mặt Tần Tang.
'Bịch, bịch!'
Thân thể của bọn họ nặng nề.
Tần Tang đứng dậy.
Nhìn hai người này, trong ánh mắt Tần Tang hiện lên vẻ khác lạ, ký ức đã lâu bị khơi gợi lên, không khỏi nghĩ tới Phi Thiên Dạ Xoa.
Tần Tang đoán ra lai lịch của đối phương.
Dưới áo bảo đỏ, bốn ánh mắt âm lãnh, không kiêng nể dò xét Tần Tang, một người trong đó quát lạnh, thanh âm khàn khàn: "Ngươi là người phương nào, mau xưng tên! Có tín vật gì giao ra!"