Chương 292: Lời Mời
Chương 292: Lời Mời
Nhưng mà thế sự khó lường, huống chi Cổ Tiên chiến trường có nguy cơ bốn phía, không có khả năng đảm bảo an toàn.
Sự ủng hộ của sư môn đối với Ảnh Vệ cũng không nhỏ, nhưng được ban thưởng nhiều hay ít còn phải nhìn vào thành tích ngươi lấy được trong nhiệm vụ.
Tất nhiên cũng có thể không làm gì, thậm chí không cùng sư môn liên hệ, giống những tán tu kia một mình tiến vào Cổ Tiên chiến trường thăm dò, không có nhiệm vụ tông môn trói buộc, cũng không nhận được tông môn ủng hộ.
Không có thực lực cường đại chống đỡ, vậy ở Cổ Tiên chiến trường phải đi từng bước rất khó khăn.
Tai nghe là giả mắt thấy là thật, Tần Tang quyết định chờ khi vào Huyền Lô Quan tận mắt chứng kiến rồi nói sau.
Nghe Tần Tang hỏi như vậy, Vu Đại Nhạc hơi chần chờ rồi nói:
-Không dối gạt Tần sư đệ, vi huynh cũng là lần đầu tiên đi Cổ Tiên chiến trường, khó mà quyết định. Nhưng ta đến là để tìm kiếm cơ duyên, khẳng định không thể cứ một mực ở trong thành mãi, không thể làm vệ binh thủ thành được, Tần sư đệ cũng có ý định này, hay là chúng ta kết bạn hành động?
Được Vu Đại Nhạc mời, Tần Tang không gấp tỏ thái độ, âm thầm suy nghĩ.
Có nhóm địa huyệt, giữa Vu Đại Nhạc và Tần Tang quả thực có cơ sở để tín nhiệm lẫn nhau, là một người đồng hành khá tốt.
Nhưng Vu Đại Nhạc tìm kiếm cơ duyên đột phá, tuổi của hắn sắp đến hạn, nếu như chậm chạp không thể đột phá Trúc Cơ kỳ trung kỳ, chắc chắn không còn hi vọng Kết Đan, cho nên lần này là mang theo ý định được ăn cả ngã về không mà đến.
Bên ngoài Cổ Tiên chiến trường đoán chừng khó có thể thỏa mãn hắn, chắc chắn vào bí cảnh nguy hiểm là không thể thiếu, sưu tập bảo vật và đan dược.
Nếu như Tần Tang kết bạn đồng hành với Vu Đại Nhạc, cũng sẽ bị cưỡng bức cuốn vào trong những nguy hiểm này.
Mà Tần Tang vừa mới đột phá Trúc Cơ kỳ không lâu, tuổi tác không lớn, lấy hai trăm năm thọ nguyên nguyên khí suy kiệt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm hạn định, ít nhất còn có một trăm sáu mươi năm để xung kích Kết Đan, mất khoảng ba đến bốn mươi năm ở Trúc Cơ kỳ sơ kỳ, hoàn toàn không cần gấp gáp như thế.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tần Tang sẽ lười biếng.
Tất nhiên tốc độ tu luyện càng nhanh càng tốt, càng sớm đột phá Trúc Cơ kỳ hậu kỳ thì càng có nhiều thời gian để xung kích Kết Đan, khả năng thành công sẽ càng cao.
Tần Tang vì tu để luyện "Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương" nên mới muốn đi Cổ Tiên chiến trường.
Chỉ cần tìm một động phủ yên ổn ở Cổ Tiên chiến trường, kếp hợp với hoàn cảnh mọi lúc đều có thể săn giết Vân Thú, sau đó tu luyện từng bước là được, không cần phải tìm đường sống trong chỗ chết.
Về phần tìm kiếm linh dược khôi phục căn cơ, tìm tin tức của Thanh Trúc tiền bối và sưu tập linh mộc tăng cấp Ô Mộc Kiếm, ba việc này quả thực vô cùng quan trọng, nhưng hiện tại cũng không cần gấp lắm.
Căn cơ hao tổn, tạm thời xem ra chỉ ảnh hưởng đến đấu pháp, sau khi Tần Tang đột phá Trúc Cơ kỳ thì không thấy ảnh hưởng quá lớn đến việc tu hành, không biết lúc phá bình cảnh có gặp khó khăn không, chờ lúc hắn đột phá Trúc Cơ kỳ trung kỳ sẽ kiểm chứng.
Tung tích của Thanh Trúc tiền bối cũng vậy, tạm thời không cần vội vã, Kết Đan đối với Tần Tang là quá xa vời.
Bản thân Ô Mộc Kiếm là pháp bảo, cho dù không chịu nổi cái Sát Phù thứ hai, chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.
Tần Tang hoàn toàn có thể vừa tu luyện vừa làm quen với hoàn cảnh của Cổ Tiên chiến trường, sau đó từ từ điều tra và tìm kiếm.
Lời mời dễ dàng nhận được tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, nhưng nếu kèm thêm nguy hiểm, thì thôi tu luyện cho đàng hoàng, chờ thực lực của mình tăng lên rồi mưu toan cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Tần Tang ngầm hạ quyết định không đồng hành với Vu Đại Nhạc, uyển chuyển nói:
-Vu sư huynh, Cổ Tiên chiến trường có vô số nguy hiểm, thực lực của ta thấp, chỉ sợ sẽ kéo chân sau của sư huynh. . .
Lời của Tần Tang cũng là tình hình thực tế, người khác không hiểu rõ hắn, nhưng Vu Đại Nhạc rất rõ ràng.
Vu Đại Nhạc hiểu ý của Tần Tang, không khuyên nhiều nữa, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một lúc, riêng mình khoanh chân an tọa, lẳng lặng chờ đợi.
Tần Tang yên lặng thu tầm mắt lại, hắn chú ý thấy hai đầu lông mày Vu Đại Nhạc mang vẻ u sầu mãi không tan.
Vừa rồi Tần Tang cố ý dẫn chủ đề đến việc xử lí việc tiếp theo của địa huyệt, tuy Vu Đại Nhạc đã cố ý tránh đi, nhưng Tần Tang vẫn nhạy cảm cảm giác được oán khí trong giọng nói của Vu Đại Nhạc.
Chẳng lẽ Vu Đại Nhạc bị liên lụy vì việc Lý Tại bỏ mình sao?
Tần Tang nghĩ vậy, cảm thấy khả năng không nhỏ, mình được buông tha dễ dàng như vậy, là bởi vì mình cũng giống như Lý Tại, đều là trợ quyền do tổ chức giả mời.
Nếu như sư tôn của Lý Tại là Phong Minh sư thúc một mực truy cứu, chắc chắn tổ chức giả sẽ gặp vấn đề, Thanh Đình sư tỷ đã chết, áp lực đều sẽ đè lên người Vu Đại Nhạc.
Vu Đại Nhạc không được sư tôn coi trọng, không ai giúp hòa giải, không biết phải bỏ ra cái giá lớn gì mới qua được ải, chắc hẳn tình cảnh trong khoảng thời gian này vô cùng khó khăn.
Liều mạng tiến vào Cổ Tiên chiến trường, có lẽ cũng là hành động bất đắc dĩ.
Tần Tang âm thầm xúc động, ở Tu Tiên Giới, thực lực mới là đạo lí!
Chính hắn còn chưa biết con đường phía trước của mình sẽ như thế nào, không giúp được gì cho Vu Đại Nhạc, chỉ có thể không để tâm đến, coi như không hề phát hiện ra điều gì, nhắm mắt an tọa.