Chương 2922: Thanh Dương quan
Chương 2922: Thanh Dương quan
Gã cũng không thân quen vị sư tỷ này, cho nên không biết phải trao đổi cùng đối phương thế nào, nói cái gì.
Hai người một mực dừng lại ở câu sư tỷ và sư đệ.
Đứng ở chỗ này, chỉ nhìn thấy Tiểu Ngũ sư tỷ nghiêng người, nhìn xuống núi, nơi đó có một thôn trang, từ thôn đi vòng qua một ngọn núi, còn có một thị trấn.
Theo lý thuyết, vị trí của đạo quan không kém, nhiều ít có thể hấp dẫn được chút hương hỏa, không biết sao lại hoang phế.
"Sư tỷ nhìn như rất cô độc."
Ngọc Lãng không khỏi toát ra suy nghĩ này.
Gã lắc lắc đầu, cắt một bó cỏ khô, ôm về đạo quán, sữa nóc nhà.
Tiến vào đạo quán, nhìn thấy Lạc hầu đứng lên.
"Tiền bối, ngài tỉnh rồi." Ngọc Lãng ngoan ngoãn thi lễ.
Lạc hầu gật đầu, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây, rất nhanh có tiếng xé gió truyền đến, đồng thời còn có tiếng hô to gọi nhỏ
"Nhanh lên! Ngươi chậm chết!"
'Vèo, vèo!'
Hai đạo độn quang bay vào đạo quán, hiện ra một con Chu Tước có vẻ bất mãn, cùng bộ dạng bất đắc dĩ của Thái Ất.
"Họ Tần đâu rồi? Tìm được lôi đàn chưa?" Chu Tước không kịp chờ đợi truy hỏi, nếu không phải Lạc hầu chưa khôi phục thực lực, nó khẳng định không chịu làm tọa kỵ.
"Lão gia đã tìm thấy chủ đàn, đang bế quan." Lạc hầu nói.
Chu Tước tiếc rẻ đập cánh, dù tính tình của nó càn rỡ, nhưng cũng biết nặng nhẹ, không thể quấy nhiễu bế quan Tần Tang, đôi mắt xoay động, nhìn về phía Ngọc Lãng: "Các ngươi đang làm gì?"
Ngọc Lãng rốt cuộc tìm được cơ hội hành lễ, trả lời: "Sư phụ nói, cần dừng lại một đoạn thời gian."
"Ở lại chỗ chết tiệt này?"
Chu Tước ghét bỏ, nhìn thấy Ngọc Lãng ôm cỏ khô trong ngực, xùy một tiếng: "Cần phiền toái vậy sao?"
Vừa dứt lời, nó liền há miệng muốn phun lửa, đốt sạch nơi đây, thi pháp xây lại.
"Chu Tước đại nhân chậm đã!"
Thái Ất vội vàng tiến lên ngăn cản: "Sứ quân đại nhân xuống núi du lịch, muốn dung nhập hồng trần. Đại nhân chắc sẽ sữa tòa đạo quán này, tiếp tục nhận hương hỏa của thế tục. Ngài thi pháp xây dựng lại, thì quá mức kinh thế hãi tục, cũng vi phạm bản ý của đại nhân. Mọi người cùng nhau quét dọn, mất không nhiều thời gian."
Ngọc Lãng liên tục gật đầu, bị Chu Tước làm cho hoảng sợ, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Bản Chu Tước lười dọn dẹp với các ngươi!"
Chu Tước khịt mũi coi thường, ngắm nghía chung quanh, nhìn thấy một tổ chim trên mái hiên, bay tới đạp bay con chim đang nằm trong tổ ra ngoài, nằm xuống ngáy o o.
Đám người Thái Ất cũng không trông cậy vào Chu Tước hỗ trợ, không thêm phiền đã rất tốt.
Tự tay quét dọn, tu sửa đạo quán, Lạc hầu và Thái Ất đều cảm thấy mới lạ, Ngọc Lãng thì làm mãi thành thói quen, gã sống một mình, xây dựng, tu sửa là chuyện thường ngày, đều tự mình làm.
Gã làm việc nhanh chóng, bàn tay khéo lóe, xây tường sửa cửa, sửa nóc nhà, không gì không biết, nghề mộc cũng tinh xảo.
Đang bề bộn nhiều việc, tiếng nói của Tần Tang bỗng nhiên từ dưới đất truyền lên: "Thái Ất đến đây."
"Vâng!"
Thái Ất buông xuống công việc, độn thổ xuống.
Chu Tước giật giật mí mắt, trở mình.
"Ta đi cắt một ít cỏ khô." Lạc hầu quay người đi ra ngoài, chốc lát sau cầm về một bó lớn cỏ khô.
Ngọc Lãng nhảy xuống nóc phòng, đưa thay sờ sờ, kinh hỉ nói: "Cỏ này thật mềm, làm nóc nhà quá lãng phí, có thể dùng làm bồ đoàn hoặc chiếu rơm."
"Ngươi biết làm bồ đoàn?" Lạc hầu hỏi.
"Vâng! Lúc trước vãn bối đọc sách ở chỗ phu tử, người thích đốt hương tĩnh tọa, bồ đoàn của người do chính tay vãn bối làm." Ngọc Lãng thất lạc nói.
"Tốt, vậy làm cho ta một cái." Lạc hầu hớn hở nói, nhìn thân thể của mình, lại nói: "Làm lớn chút."
"Vâng!"
Ngọc Lãng dọn dẹp cỏ khô sạch sẽ, cẩn thận tách cỏ, ngón tay như bay, nhanh chóng bện cỏ, rất nhanh làm ra một cái bồ đoàn to lớn, đủ để cho Lạc hầu nằm ngủ.
"Tay nghề không tệ." Lạc hầu rất hài lòng: "Làm cho ngươi sư phụ ngươi một cái."
Một người một ngựa bận rộn, đạo quán rất nhanh sửa xong, hoàn toàn đổi mới.
Nhìn đạo quán, Ngọc Lãng vừa lòng thỏa ý, gã rất thích tu sửa đạo quán.
Dù sao đây là ngôi nhà đầu tiên của gã sau khi bái sư.
"Còn thiếu cửa sổ và một cái bình phong."
Ngọc Lãng lầm bầm, tìm vật liệu gỗ, làm tốt khung cửa sổ và khung bình phong, sau khi cắt tốt giấy, đang muốn dán lên, chợt nhớ tới cái gì, do dự một chút, chạy ra đạo quán.
Tiểu Ngũ còn đang ngồi chỗ đó, những ngày qua, nàng cứ lẳng lặng nhìn dưới núi như vậy, xem mặt trời lên mặt trăng lặn.
"Sư tỷ." Ngọc Lãng kêu.
Tiểu Ngũ quay đầu lại.
"Sư tỷ muốn vẽ tranh không?" Ngọc Lãng hỏi.
Tiểu Ngũ ngẩn người, nói: "Ta chưa vẻ qua."
Ngọc Lãng nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, lại hỏi: "Sư tỷ thấy thế nào?"
Gã tin sư tỷ, dù chưa từng học vẽ, khẳng định mình cũng không vẽ đẹp bằng sư tỷ.
"Có thể thử."
Thân ảnh của Tiểu Ngũ chợt nhoáng, rơi xuống bên cạnh Ngọc Lãng.
Ngọc Lãng mừng thầm, không nghĩ tới lại mời được sư tỷ, bước nhanh trở lại đạo quán, trải rộng tờ giấy ra, lại lấy ra bút mực và nghiên mực của mình.
"Sư tỷ muốn vẽ cái gì cũng được, tựa như cái này."
Ngọc Lãng làm mẫu, vẻ hai bức sơn thủy, là phong cảnh tráng lệ mà gã nhìn thấy khi đi cùng sư phụ.
Bút pháp hơi thô ráp, nhưng cũng ra dáng.
"Cây bút này, là phu tử cho đệ, sư tỷ dùng thử xem." Ngọc Lãng đưa bút lông cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đưa tay nhận lấy, nghĩ một hồi, nhẹ nhàng hạ bút, hình dáng dần dần rõ ràng, giống như là một cái phòng, bên trong chỉ có đồ đạt đơn sơ.
Ngọc Lãng không biết vì sao sư tỷ vẽ những thứ này, nhịn không được hỏi: "Đây là đâu?"
"Là động phủ của lão gia."
Ngọc Lãng giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy Lạc hầu đứng sau lưng mình, ngay cả Chu Tước cũng bay xuống, nhìn chằm chằm bức tranh của sư tỷ.
Bức họa này hoàn thành, bên trong có thêm một đạo nhân, khuôn mặt hơi mơ hồ, nhưng vừa nhìn là biết người này là Tần Tang.
Vẽ xong một bức, Tiểu Ngũ cũng không ngừng bút, tiếp tục vẽ tranh.
Bức tiếp theo vẽ sa mạc, sau đó có sơn trại, thành trì, còn có một số kiến trúc hùng vĩ, nàng vẻ chưa quen, nên có chút vẽ không lưu loát.
Chu Tước cùng Lạc hầu trao đổi ánh mắt.
Những hình ảnh này, đều là nơi mà Tần Tang dẫn bọn họ đi hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bên trong bức họa của Tiểu Ngũ, không có giết chóc, chỉ có phong cảnh.
"Chẳng lẽ nàng đã chế trụ sát tính?"
Rốt cuộc vẽ xong sa mạc.
Bức vẽ tiếp theo là một chiếc thuyền, trên thuyền có một tiểu thiếu niên vụng về, ném xiên cá xuống sông, giống như đúc.
Tiểu Ngũ rõ ràng thuần thục hơn, bút lực thong dong.
Nàng vẽ đến nghiện, một bộ tiếp một bộ, trong bức tranh có cây liễu, có lão nhân, có nữ tử nhảy xuống nước, có lâu thuyền cỡ lớn người người nhốn nháo, có tiểu hồ ly rón rén, có nạn dân xếp hàng lấy thuốc, có ba thiếu nữ chơi đùa, muôn hình muôn vẻ.
… …
Tần Tang xuất quan, nhìn thấy đạo quan rực rỡ hẳn lên, nhưng vẫn còn khí tức cổ xưa và phong cách cổ xưa.
"Sư phụ." Ngọc Lãng vội vàng chạy tới.
Tần Tang gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cửa sổ giấy trong chốc lát, hắn cầm một tấm gỗ, bàn tay chà sát qua, khắc xuống ba chữ to.
Thanh Dương quan.