Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2927 - Chương 2927: Yên Tĩnh

Chương 2927: Yên tĩnh Chương 2927: Yên tĩnh

Trần tú tài sảng khoái nhận lấy hai người đệ tử, đồng thời không thu học phí.

Tần Tang cũng không dây dưa ở loại chuyện nhỏ nhặt này, nói tiếng cám ơn, để tiểu Ngũ và Ngọc Lãng tiến lên bái sư.

"Minh Yên, đi lấy hai bộ tứ bảo văn phòng tới."

Trần tú tài phân phó một câu.

Thư đồng lĩnh mệnh, vội vàng chạy xuống núi.

Bái sư tiến hành ngay trong đạo quán.

Trần tú tài có uy vọng cực cao trong suy nghĩ của thôn dân, làm chậm trễ chuyện xem bệnh cũng không ai mất kiên nhẫn, nhao nhao tràn vào đạo quán, xem như chuyện hiếm lạ, vây xem hai tiểu đạo đồng làm lễ bái sư.

Chờ thư đồng thở hồng hộc chạy về, mang đến văn phòng tứ bảo cùng mấy quyển kinh quyển, sau khi Trần tú tài khảo giáo qua học vấn hai người, đích thân truyền cho cả hai, rồi nhận hai đệ tử này.

Tiểu Ngũ tự nhiên là phải vào trường dạy vỡ lòng.

Ngọc Lãng trước đó đã đọc qua kinh thư, nhưng do sống ở hai khu vực nên kinh nghĩa hơi khác biệt, Trần tú tài để Ngọc Lãng học ở trường dạy vỡ lòng một đoạn thời gian.

Tần Tang cũng đang có ý này, tạm thời để Ngọc Lãng ở cùng tiểu Ngũ, chờ tiểu Ngũ thích ứng hoàn cảnh học đường rồi lại tách ra.

Chọn một ngày tốt nhập học, Trần tú tài đưa phu nhân xuống núi, Tần Tang tiếp tục xem bệnh cho người ta.

Sau một phen bận rộn, đã gần giữa trưa.

Trong đạo quán vẫn kín người hết chỗ.

Ngọc Lãng ra ra vào vào, loay hoay chân không chạm đất, rốt cuộc tìm được một chút nhàn rỗi, ngồi bên cạnh Tần Tang, giúp sư tỷ trộn dược, rầu rĩ nói: "Sư phụ, chúng ta đi, một mình ngài làm sao bây giờ? Thái Ất tiền bối lúc nào mới xuất quan?"

Lạc hầu ngủ suốt ngày, Chu Tước lại không đáng tin cậy, chỉ có Thái Ất có thể giúp đỡ.

Tiểu Ngũ cũng lộ vẻ lo lắng.

"Các ngươi cũng lo lắng cho sư phụ?"

Tần Tang bật cười, khuyên nhủ: "Cũng chỉ đông mấy ngày này, về sau sẽ không có quá nhiều người."

. . .

Ngày đầu tiên cho đến trăng sáng sao thưa, Tần Tang mới xem xong bệnh nhân cuối cùng, đóng lại cửa đạo quán.

Đèn đuốc to như hạt đậu đốt lên.

Tần Tang kiểm đếm đồng tiền và sổ sách, Ngọc Lãng vừa ngâm mình trong vạc, vừa miêu tả cho tiểu Ngũ đủ loại kinh lịch mà gã học ở học đường, lúc nói mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân.

Đúng như Tần Tang dự đoán, đến ngày thứ tư, bệnh nhân Thất Bài Thôn thấy không có gì khác, hết hứng xem náo nhiệt, không còn người vây kín hết chỗ như trước.

Bất quá, tin tức trên núi tới một vị thần y đã dần dần lưu truyền ra.

Sáng sớm một ngày này.

Ánh thái dương lên, một tiểu đạo đồng chậm rãi mở ra đại môn đạo quán, nhìn thấy bên ngoài đã có mấy người chờ.

Thu lộ thật rét.

Vẫn có người mặc áo mỏng, run lẩy bẩy.

"Mau vào, bên trong rất ấm áp."

Ngọc Lãng thuần thục bắt chuyện, đốt lửa ở đại điện, trong đạo quán chất đầy củi lửa, đều là các thôn dân nhiệt tình đưa tới. Đường lên núi mấy ngày trước đã được sửa xong, thôn trưởng mời tới đội chiêng trống, thổi sáo đánh trống cho tới trưa.

Tiểu Ngũ và Ngọc Lãng mỗi người một cây chổi, quét dọn trong ngoài đạo quán, đây là việc mỗi ngày cả hai phải làm, cũng có bệnh nhân đến trên núi tới hỗ trợ.

Chờ bọn họ làm xong, Tần Tang vừa vặn từ tầng hầm đi ra.

"Sư phụ!"

Ngọc Lãng và tiểu Ngũ nắm tay chạy đến trước Tần Tang, lúc hành lễ, nụ cười trên mặt sắp không nhịn nổi.

Hôm nay là ngày cả hai xuống núi nhập học.

"Đợi hết nổi à, nhìn xem đây là cái gì?"

Tần Tang mỉm cười nhìn hai đồ đệ, hai tay rút từ phía sau lưng ra, trong tay đúng là hai cái rương nhỏ tinh xảo.

Rương sách không lớn, chứa đựng dụng cụ học sinh lại dư xài.

"Oa! Tạ ơn sư phụ!"

Ngọc Lãng nhìn thấy rương sách, con mắt mở lớn, nhận lấy yêu thích không buông tay, không nỡ đeo trên lưng, trong mắt nổi lên nước mắt.

Trước kia lúc cầu học, toàn bộ học đường cũng không có mấy người có được rương sách, phần lớn dùng là túi sách.

Gã có rương sách, khiến thật nhiều đồng môn hâm mộ, nhưng ngược lại gã hâm mộ những đồng môn kia không thôi.

Bởi vì túi sách đồng môn, là cha mẹ của bọn chúng mua cho, mà rương sách của gã chỉ có thể tự mình làm.

Rương sách này dùng gỗ trong đạo quán, không phải là pháp bảo gì, người tu hành không cần tốn nhiều sức là có thể làm được vô số cái, nhưng đây là sư phụ tự tay chế tác ra.

Tiểu Ngũ nâng rương sách, không lên tiếng cám ơn, nhưng vuốt ve rương sách trên tay, trên nét mặt nhiều hơn một tia trước đó không có.

Tần Tang vỗ vỗ đỉnh đầu của bọn nó, nói khẽ: "Sắp đến giờ rồi, xuống núi đi."

Ngọc Lãng và tiểu Ngũ nhìn nhau một chút, cõng lên rương sách, sóng vai xuống núi.

Tần Tang tiễn hai đứa ra đạo quán, đứng bên dốc đá nhìn hai thân ảnh nho nhỏ một cao một thấp từng bước đi xa, có loại cảm xúc khó tả không nói rõ được.

Loại cảm giác này, trước đó thu mấy đồ đệ chưa từng có.

"Có thể là vì, lúc bọn hắn nhập môn đã là người lớn. Đây chẳng lẽ là cảm giác nuôi trẻ con?"

Tần Tang tự giễu cười một tiếng.

Phương đông, ánh sáng mặt trời rốt cuộc bò lên đỉnh núi, một tuyến ánh vàng chiếu rọi trên mặt Tần Tang, cái bóng kéo thật dài ra.

Tần Tang ngửa đầu, nhìn sao trên trời dần nhạt đi.

Giả sử một ngày kia, bản thân thực được như nguyện, phi thăng thành tiên, từ đây vô ưu vô lo, cuộc sống sẽ thế nào?

Có giống như bây giờ, phản phác quy chân, bình bình đạm đạm.

"Loại thời gian này. . . Cũng rất tốt."

Tần Tang lẩm bẩm nói.

Hắn không chỉ không bị thời gian yên tĩnh tiêu giảm ý chí, ngược lại kích thích càng lớn đấu chí.

"Ò ó o . . ."

Dưới núi mơ hồ truyền đến tiếng gà gáy, trên đường núi lại có người đến.

Tần Tang quay người, trở lại chính điện.

Người tới xem bệnh nối liền không dứt.

Thanh danh thần y của Tần Tang truyền ra, danh khí cũng là một loại uy vọng.

Dù Ngọc Lãng không có tại đây, cũng có thể tự động xếp hàng, có ai làm hư quy củ không chỉ bị đám người khiển trách, còn lo lắng chọc giận thần y, không chữa bệnh cho mình.

Dù chỉ có một mình Tần Tang, cũng có thể đâu vào đấy.

Chẩn trị cho phàm nhân tiêu hao rất ít tâm thần, đa phần tâm thần Tần Tang thần du bên ngoài, suy nghĩ tìm tòi chuyện chủ đàn và Thái Ất.

"Thần y đạo trưởng, ngài xem giúp, ngực ta một mực buồn bực khó chịu . . ."

Một bệnh nhân thiên ân vạn tạ đi, một bệnh nhân khác lập tức tiến lên, ngồi trước mặt hắn.

Người này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo phúc hậu, quần áo không lộng lẫy, cũng không giống nhà cùng khổ.

Tay phải gã che ngực, nhanh chóng kể rõ bệnh tình của mình, làm một bộ mặt thống khổ.

Tần Tang đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn gã một cái: "Ngươi không phải người trong ba thôn dưới núi à?"

Từ Thất Bài thôn đi về hướng bắc, vẫn còn hai thôn là Bối Sơn thôn và Thương Hà thôn, vị trí chỗ thâm sơn, các phương diện cũng không sánh bằng Thất Bài thôn.

Nam tử phúc hậu sửng sốt một chút: "Không phải! Không phải! Ta từ trên trấn tới, trước kia ngài đã gặp ta à?"

"Khẩu âm không giống." Tần Tang nói.

"Cái này cũng có thể nghe được, ngài không hổ là thần y!"

Không giống nhiều nơi, chỉ cách mười dặm, khẩu âm bách tính phụ cận đều không khác mấy, người địa phương nghe không ra khác biệt.

Nam tử phúc hậu lập tức tâm phục khẩu phục, duỗi ra cánh tay: "Ngài mau xem giúp ta . . ."

Tần Tang không bắt mạch: "Thân thể của ngươi không quá xấu, thoáng điều dưỡng là tốt, trước kia không tìm đại phu xem à?"
Bình Luận (0)
Comment