Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2931 - Chương 2931: Nghe Chuyện Xưa

Chương 2931: Nghe chuyện xưa Chương 2931: Nghe chuyện xưa

Trần tú tài và Thành Hoàng đều là người nói nhiều, Dịch phán quan và Lưu Đại phu vừa đúng vai phụ.

Tần Tang ngẫu nhiên nói xen vào hai câu, càng nhiều là say sưa ngon lành nghe bọn họ trò chuyện, thỉnh thoảng bồi một chén rượu.

Một bàn này, tập hợp đủ phàm thần tiên, là một loại thể nghiệm rất đặc biệt.

'Tư tư.'

Tần Tang đích thân cầm đao, dùng lửa than nướng thịt, rải lên gia vị, mỗi mỗi động tác đều tinh chuẩn nhập vi, chi tiết vừa đúng.

Đã nướng chín, chia ra mấy xâu, giao cho đồ đệ.

Bốn tiểu gia hỏa tụ lại ở góc tường, ăn đến miệng đầy chảy mỡ.

"Các ngươi. . . Ở trên núi. . . Ngao, bỏng chết ta!"

Đào Dự liên tục thổi, không nỡ nhổ ra thịt trong miệng, gian nan nuốt vào, cảm thấy thơm đến tận xương tủy.

Cũng không biết là bị nóng, hay là ghen tỵ, Đào Dự nhìn về phía Ngọc Lãng đỏ ngầu cả mắt: "Thực sự là . . . Thời gian thần tiên!"

Thư đồng Minh Yên vô cùng đồng ý, liên tục gật đầu.

"Ngươi ăn đi!"

Ngọc Lãng nhét cho Đào Dư một viên linh quả, chặn miệng của nó.

'Cốc cốc cốc!'

Phía ngoài có người đang điên cuồng gõ cửa.

Lưu Đại phu bị giật nảy mình, Thành Hoàng và Dịch phán quan đều quay đầu nhìn.

Tần Tang nói một tiếng không sao, đứng dậy kéo cửa ra, Chu Tước lấm la lấm lét bay vào.

Nó bị dạy dỗ mấy lần, cuối cùng nhớ kỹ, không dám hô to gọi nhỏ, trừng trừng nhìn chằm chằm thịt trong tay Tần Tang.

Tần Tang đã sớm chuẩn bị cho nó cái đĩa, Chu Tước không để ý tới ai, vùi đầu điên cuồng ăn.

Cả bàn người đều nhìn chằm chằm Chu Tước ngoạm miếng thịt lớn.

"Ngay cả chim nhỏ cũng thích ăn, hương vị khẳng định không kém." Lưu Đại phu cười ha hả nói.

Chu Tước lườm gã một cái, tiếp tục vùi đầu điên cuồng ăn.

Thành Hoàng và Dịch phán quan dò xét Chu Tước, ngạc nhiên phát hiện, bản thân thậm chí ngay cả một con chim trong đạo quán cũng nhìn không thấu?

Bình phục tâm thần, Thành Hoàng cầm lấy một chuỗi thịt, nhẹ nhàng hít hà, học Tần Tang, trực tiếp cắn xuống một khối thịt lớn trên xiên nướng.

Khi còn sống y cũng xuất thân môn đệ thư hương, thuở nhỏ theo quy củ cực nghiêm, thô lỗ như thế là lần đầu, không quá thích ứng.

Trần tú tài lúc đầu cũng giống như y, nhưng rất nhanh thành thói quen, đồng thời thích thu cách ăn này, bảo nên ăn như thế.

Thành Hoàng tinh tế phẩm vị.

Trần tú tài nhìn chằm chằm y, chờ y nuốt xuống, tự đắc nói: "Vu huynh, tư vị thế nào, tại hạ không nói ngoa chứ?

"Có thể xưng Tiên phẩm!"

Vu Thành Hoàng không tiếc tán thưởng.

"Túy Hương lâu Túy Hương Yến danh xưng Giang Nam nhất tuyệt, cũng không bằng một chuỗi thịt đơn giản này."

Dịch phán quan phụ họa nói, nhưng trong lòng lại oán thầm, cũng không nhìn một chút xem ăn cái gì, có thể ăn không ngon sao?

Ánh mắt gã đảo qua mấy phàm nhân trong phòng, ăn nhiều linh dược linh quả đại bổ như vậy còn không bạo thể chết, hiển nhiên là vị quán chủ này âm thầm động tay chân, để bọn họ có thể chậm rãi tiêu hóa dược lực, chí ít cũng có thể cường thân kiện thể, hưởng thụ cả đời.

"Túy Hương Yến là cái gì?" Trần tú tài ngạc nhiên, gã đi qua Túy Hương lâu nhiều lần, cho tới bây giờ vẫn chưa được ăn Túy Hương Yến.

"Đông gia Túy Hương lâu từng là ngự trù, nghe nói tại hoàng cung đắc tội đạo chích, bị ép thoái ẩn, trở lại Tấn Huyện xây dựng Túy Hương lâu. Túy Hương Yến chỉ có Đông gia làm, đến nay còn không có truyền nhân. Đông gia lớn tuổi, một năm cũng chỉ làm được mấy lần, chỉ có cố nhân Đông gia mới có lộc ăn này." Vu Thành Hoàng nhấp miệng rượu, phẩm vị mùi rượu mùi thịt cùng mùi thuốc hỗn hợp.

"Lại một vị ẩn sĩ, Tấn Huyện ta được xưng tụng thành ẩn sĩ, huyện ẩn sĩ rồi! Nên uống cạn một chén lớn chúc mừng!"

Trần tú tài hứng chí, đột nhiên vỗ bàn, uống một ngụm hết sạch chén rượu ngon.

Gã uống liền mấy chén, cử chỉ càng thêm phóng túng.

Vu Thành Hoàng nhìn Tần Tang, xác thực như thế: "Đã là huyện ẩn sĩ, cũng là nơi tiềm long, sang năm thi Hương, Trần huynh hẳn là muốn xuất sơn?"

Thân là Thành Hoàng Tấn huyện, Vu Thành Hoàng cũng chú ý tài tử trong huyện, biết được vị Trần tú tài này rất có học thức, đáng tiếc có tài nhưng không gặp thời, luôn thi không đạt vị thứ cao.

Trần tú tài cười khổ một tiếng: "Tại hạ thuở thiếu thời tự cho mình giỏi giang, nhưng nhiều lần thi rớt, thấy đồng môn từng người xuân phong đắc ý, chỉ có ra vẻ điên cuồng, bất quá là mang lên cho mình một cái mặt nạ, che giấu một ít mặt mũi mà thôi, cho tới bây giờ vẫn không phải là ẩn sĩ chân chính, sao lại nói là rời núi chứ?"

"Chỉ dựa vào phần ý chí này, tin tưởng Trần huynh cuối cùng sẽ có một ngày có thể đạt được ước muốn." Tần Tang kính Trần tú tài một chén, những người khác cùng uống.

Tất cả mọi người không cổ vũ gì thêm, Trần tú tài có can đảm tự bộc chuyện của gã, chứng tỏ gã không cần bất luận kẻ nào an ủi.

Trần tú tài thản nhiên nhận, vươn người đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Tuổi trẻ khinh cuồng, nói lời kinh người. Bây giờ đã mất ý niệm phong vương phong hầu, lưu danh sử xanh, nếu có khảo thủ công danh, mục thủ một phương, chỉ cầu không phụ bách tính, không phụ thiên tử, không thẹn thiên địa, không thẹn tâm mình!"

····

Trong lầu các Thanh Dương Quan ăn uống linh đình.

Huyện thành Tấn huyện người đến người đi.

Quán trà còn muốn náo nhiệt hơn trên đường.

Thiếu nữ đi vào quán trà, cảm nhận được một loại tĩnh mịch kỳ dị, tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe kể chuyện.

Người hầu trà đi lại cũng thả cực nhẹ bước chân, lúc châm trà cũng sợ gây ra động tĩnh.

Các thực khách rất ít trò chuyện, ngay cả đồ ăn trước mặt, nước trà cũng quên ăn uống.

Chỉ có lúc người kể chuyện vỗ xuống đường mộc, các thực khách như mới tỉnh mộng, uống trà đàm luận, mới ồn ào một lát, nhưng thanh âm cũng nhỏ như con kiến.

Toàn bộ quán trà quanh quẩn thanh âm của người kể chuyện, phảng phất cũng phủ lên ồn ào phía ngoài.

"Chuyện gì mà có mị lực lớn như thế?"

Thiếu nữ nhìn thấy loại cảnh tượng này, âm thầm kinh dị, ánh mắt vượt qua từng vị thực khách, thấy được người kể chuyện trên đài.

Quả nhiên giống đại thẩm nói ngoài cửa, người kể chuyện mặc trường sam màu xám, tướng mạo trẻ trung, vóc người vừa phải, tướng mạo cũng là người trung nhân, thuộc về loại lẫn vào trong đám người sẽ bị nhận ra.

Người kể chuyện cũng chú ý tới thiếu nữ vào cửa, nhìn tới nàng, mỉm cười, gật đầu thăm hỏi.

Thiếu nữ không khỏi nở nụ cười.

Người hầu trà bưng ấm trà chào đón, ánh mắt hai người trao đổi một lát, dẫn thiếu nữ đến một cái bàn trống.

"Lại nói lúc Cửu Thiên thần nữ hạ phàm, Thiên Mẫu nương nương vừa lúc phái Thanh Điểu đến đây truyền lệnh, đồng thời âm thầm căn dặn Thanh Điểu, nếu Cửu Thiên thần nữ minh ngoan bất linh, thì thi pháp bắt nàng đến Thiên trì. Không ngờ Thanh Điểu nhớ trần tục, bị Cửu Thiên thần nữ dăm ba câu kéo theo xuống thế gian. . ."

Thì ra là kể chuyện thần thoại xưa.

Thiếu nữ nghĩ đến, người hầu trà dẫn đến chỗ ngồi xuống, nhưng không phát giác chim bói cá trên vai nghe đến Thanh Điểu thì giương lên

Đầu, phẩy phẩy cánh.

'Chít chít. . .'

Chim bói cá quên mình bay lên.

Một vòng tiếp theo một vòng, bay không biết mệt mỏi.

Lông vũ nó rơi xuống vụn ánh sáng màu xanh, tiếng kêu to hoàn toàn dung nhập vào chuyện xưa người kể chuyện, hóa thân trở thành Thanh Điểu trong chuyện xưa, khiến mọi người thân lâm kỳ cảnh.

Nghe người kể chuyện, kể cả thiếu nữ, không có bất kỳ người nào cảm thấy quái dị.

Thiếu nữ hoàn toàn không để ý đến bạn chơi, sau khi ngồi xuống thì tập trung tinh thần nhìn người kể chuyện trên đài, nghe chuyện xưa rung động lòng người.

Trong khi hoảng hốt, nàng phảng phất biến thành Cửu Thiên thần nữ trong chuyện xưa đó.
Bình Luận (0)
Comment