Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2946 - Chương 2946: Tập Võ

Chương 2946: Tập võ Chương 2946: Tập võ

Thanh niên bạch bào cưỡng chế đau xót, thi lễ một cái: "Lần trước được cứu, tại hạ chưa kịp báo đáp. Không nghĩ tới lần này trọng thương, được đệ tử của quán chủ cứu được, duyên phận quả thật kỳ diệu."

"Ngồi xuống đi."

Tần Tang chỉ ghế gỗ đối diện.

Thanh niên bạch bào ngồi xuống trước mặt Tần Tang, dò xét Thanh Dương quan, âm thầm ngạc nhiên.

Cái đạo quán này, ngoại trừ linh khí nồng đậm ra, bày biện trong ngoài không khác đạo quán thế gian.

Lúc đến, nói bóng nói gió hỏi một ít vấn đề, thanh niên bạch bào ý thức được bản thân nghĩ xấu.

Tiểu đạo sĩ kia nói, những người tới đạo quán xem bệnh đều là phàm nhân.

"Không biết Thanh Phong đạo trưởng biết đan đạo hay không."

Thanh niên nghĩ thầm.

"Ah? Thanh Phong..."

Thanh niên khẽ động, nhớ tới chuyện cũ đã lâu.

Lúc trước, gia tộc của gã gặp nạn, lẻ loi một mình chạy trốn tới đỉnh sơn, rồi trải qua thiên tân vạn khổ đến Vân Đỉnh thành.

Tu vi của gã quá thấp, khó mà sinh sống tại Vân Đỉnh thành.

Nóng lòng báo thù rửa hận, nhưng lại thiếu một bảo vật cực kỳ trọng yếu.

Khi đó trên người gã chỉ có di vật của phụ thân, trong lúc vội vàng, bán ra lấy tiền.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn sợ không thôi.

May mắn luật pháp Vân Đỉnh thành nghiêm minh, thành chủ quản lý chặt chẽ, nếu không một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như gã đã sớm bị giết chết.

Gã còn nhớ rõ, mình dùng tín vật của phụ thân, trao đổi ba trọng bảo, không chỉ có Hoán Li Thạch để tu luyện, còn có Tử Nguyên Đan.

Có thể nói, đúng là nhờ lần giao dịch kia, mới có gã hôm nay!

Về sau, gã nghe ngóng từ Lục quản sự, biết được người giao dịch cùng với mình cũng tên là Thanh Phong.

Đáng tiếc đối phương không đi tìm gã nữa, về sau cũng không có nghe nói qua người này.

Thanh niên trầm tư, trái tim kịch liệt đập, lặng lẽ xem xét vị Thanh Phong đạo trưởng này.

Vô luận khí chất hay bề ngoài, đều không phải một người.

"Chắc không phải là..."

Thanh niên âm thầm lắc đầu.

Có thể làm cho quản sự Phúc Địa Phường khúm núm, thống lĩnh thủ vệ Vân Đỉnh Thành nói gì nghe nấy, nhất định là một vị đại năng tuyệt thế, làm sao có thể ở trong đạo quán xấu xí này.

Mà lại, nếu vị đại năng kia nhìn trúng động phủ của phụ thân, hiện tại đang ở hỏa vực mới đúng.

"Trong cơ thể ngươi có ba cỗ lực lượng, một dương hỏa, một âm hỏa, một cỗ kim thủy ngân khí. Làm cho chân nguyên của ngươi hỗn loạn, thương thế càng ngày càng nặng, bần đạo có một bình Ngọc La Tán, chỉ cần sơ tán cỗ kim thủy ngân khí, muốn điều hòa âm dương hỏa không phải việc khó."

Tần Tang lấy ra một bình sứ màu trắng, cắt ngang thanh niên suy nghĩ.

Bình Ngọc La Tán này, hắn lấy từ tên cường đạo nào đó trên sa mạc.

Thanh niên nghe vậy giật mình, liên tục cảm tạ, tiếp nhận bình sứ, trong lòng không còn hoài nghi Tần Tang chút nào.

Đối phương chỉ nói vài câu đã điểm ngay chỗ mấu chốt!

Có bình linh dược này, gã có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian chữa thương.

Thanh niên vui mừng quá đỗi: "Tạ đạo trưởng ban thuốc, tại hạ vô cùng cảm kích, không thể báo đáp."

"Ngọc La Tán và tiền xem bệnh, lấy ngươi một vạn hạ phẩm linh thạch, ngươi trả liền hay ký sổ?"

Tần Tang ngồi bất động, cầm bút lên chấm mực, nhìn bạch bào thanh niên, nhàn nhạt hỏi.

Thanh niên sững sờ, liếc nhìn sổ sách, cuối cùng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ta cũng có thể ký sổ sao?"

Tần Tang gật đầu: "Dù tiên hay phàm, bần đạo đều đối xử như nhau."

Thanh niên kiểm tra túi giới tử, lấy linh thạch ra, lúng túng nói: "Trên người của ta chỉ có tám ngàn linh thạch, số còn lại ký sổ một tháng!"

Tần Tang từ chối cho ý kiến, thu hồi linh thạch: "Cư sĩ họ gì?"

Thanh niên do dự nói: "Ta họ Thạch."

Tần Tang gật đầu, ghi lên sổ sách.

Thanh niên há miệng, muốn nói cái gì, lại bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang.

Ngọc Lãng đang làm bài tập, để bút xuống, chạy chậm ra ngoài, mở cửa ra.

Hóa ra có bệnh nhân cấp tính, thật vất vả mới khiêng bệnh nhân tới đây, mấy tráng hán mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu.

Thanh niên họ Thạch lui về sau một bước, nhìn ba sư đồ bận rộn.

Rõ ràng là tu tiên giả, lại không từ vất vả, chữa bệnh cho phàm nhân.

Tần Tang đâm mấy châm, làm cho bệnh tình ổn định lại, Tiểu Ngũ và Ngọc Lãng chia ra, một người mài thảo dược, một người nấu nước nóng.

Trong ánh đèn đuốc mờ nhạt, ngay cả tượng thần cũng trở nên nhu hòa hơn.

Tràng cảnh này, làm cho người ta cảm thấy ấm áp không hiểu.

Thanh niên họ Thạch đứng một bên, lẳng lặng xem chốc lát, đột nhiên sinh lòng cảm thán.

"Thật tốt!"

Gã tựa hồ minh bạch, rõ ràng là một tông sư đan đạo, vì sao ẩn cư thế gian.

Không tiếp tục quấy rầy đối phương, yên lặng rời khỏi đạo quán.

··· ···

Một tháng sau.

Sáng sớm.

Bên trong rừng trúc, truyền ra tiếng ngựa hí.

Sau một khắc, vài thớt tuấn mã nhanh như mũi tên, xông ra rừng trúc, lao vùn vụt trên con đường.

Trên lưng ngựa, chính là mấy thiếu niên và Ngọc Lãng.

Cả đám cầm thương trúc trong tay, tuấn mã dưới hông, trong lúc lao vụt còn vũ động thương trúc, đâm ra, vẩy ra.

Yến quốc sùng văn thượng võ, thư sinh cũng không phải kẻ trói gà không chặt.

Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, võ. Trần tú tài biết hết, cũng yêu cầu đệ tử của mình phải học được.

Đồng dạng là cưỡi ngựa múa thương, bên trong đám thiếu niên, Ngọc Lãng lộ ra bộ dáng hạc giữa bầy gà.

Chỉ thấy gã hơi nghiêng về phía trước, nhân mã hợp nhất, một chiêu một thức đều phong mang tất lộ, bộc lộ ra chân ý của môn thương thuật này.

Thấy vậy, Trần tú tài liên tục gật đầu, lại nhịn không được thầm nói đáng tiếc.

Trần tú tài càng ngày càng thích đệ tử này, tin tưởng một ngày kia, Ngọc Lãng sẽ văn võ song toàn, trở thành trụ cột nước nhà!

Nhưng mặc cho Trần tú tài mở miệng phun hoa sen, đệ tử này cũng không muốn làm quan.

Nghĩ tới đây, Trần tú tài không khỏi mất hết cả hứng, lắc đầu đi đến học đường.

Luyện xong thương thuật, Ngọc Lãng tiếp tục luyện tập kỵ xạ, sau đó trở lại điểm xuất phát, giao ngựa cho học sinh tiếp theo.

Những người khác tập luyện xong, có người ở lại xem náo nhiệt, có đi về nghỉ.

Ngọc Lãng cầm cây thương trúc, đi sâu vào trong rừng trúc, hất thương trúc trong tay lên, lấy thương làm bổng, nhắm ngay hư không nện xuống.

"Vù!"

Thương trúc bỗng nhiên bổ xuống, tiếng gió gào thét, phảng phất muốn xé rách hư không.

'Ầm!'

Trong vòng một trượng, tử trúc nổ tung, giống như bị thương trúc đâm trúng.

Một kích này, Ngọc Lãng không sử dụng pháp lực, thi triển pháp chú, mà là dùng chân khí!

Bái vi sư Tần Tang về sau, Ngọc Lãng từng hỏi qua võ đạo, ngọn lửa trong lòng một mực không tắt.

Luyện tập xạ, ngự xong, khơi gợi lên ký ức cũ, thời điểm nhàn hạ, nhịn không được nhặt lại võ nghệ.

Chẳng biết là do đã tu tiên, hay là hiệu quả của tắm thuốc, vậy mà thật để cho gã luyện ra chân khí.

Thu thương mà đứng, Ngọc Lãng vuốt ve thân thương, mặt lộ vẻ trầm ngâm, bỗng nhiên bị tiếng vỗ tay đánh thức, quay người lại.

Bớp, bớp, bớp...

Thanh niên bạch bào đi ra rừng trúc, mở miệng khen: "Thương thuật không tệ."
Bình Luận (0)
Comment