Chương 2948: Cấm thư
Chương 2948: Cấm thư
Nhìn Tần Tang cầm bút lên, xóa khoản nợ dưới ánh đèn to như hạt đậu, giống như đạo sĩ thế gian.
Thanh niên họ Thạch không khỏi cảm thán: "Tại hạ tới Thanh Dương quan có hai lần, nhưng không biết vì sao, mỗi lần đều cảm nhận được sự yên tĩnh chưa từng có, không hổ là nơi thanh tịnh, tại hạ không nỡ rời đi."
Lời tuy như thế, thanh niên họ Thạch rất nhanh liền cáo từ, Ngọc Lãng đích thân tiễn gã xuống núi.
... …
Bất tri bất giác, ba sư đồ sống tại Thanh Dương quan qua năm thứ bốn.
Thanh Dương quan vẫn như cũ.
Người đến khám bệnh ngày ít ngày nhiều, chưa từng vắng vẻ qua.
Tần Tang thương lượng với Trần tú tài, để Tiểu Ngũ và Ngọc Lãng học cùng môn sinh đồng niên hết lớp học vỡ lòng.
Theo quy củ, lúc này môn sinh nên tham gia thi Đồng, sau khi trúng tuyển sẽ trở thành đồng sinh, có thể đi huyện thành học, hoặc là vào thư viện.
Bất quá, học đường của Trần tú tài cũng coi như là một thư viện, tuy gã là tú tài, nhưng có tài danh riêng, không ít người đọc sách rất hâm mộ Trần tú tài, quanh năm lưu lại học đường, thảo luận kinh nghĩa, ngâm thơ tác phú, âm thầm lấy lễ đãi sư.
Có một ít đồng sinh, chỉ đi huyện thành thi cử, xong rồi thì về học đường tiếp tục đọc sách.
Không thể thông qua thi Đồng, hoặc giống như Ngọc Lãng và Tiểu Ngũ không tham gia thi cử, trải qua Trần tú tài khảo sát về sau, cũng sẽ được an bài chung một chỗ với nhóm đồng sinh, nghiên cứu kinh điển sâu hơn.
Trên thực tế, Tiểu Ngũ và Ngọc Lãng đã sớm học xong những thứ này.
Trần tú tài thường xuyên sẽ thiên vị hai người, thậm chí vận dụng nhân mạch, đặc biệt cầu thư từ châu thành, phủ thành cho hai người, nhất là ký thác kỳ vọng vào Ngọc Lãng.
Trần tú tài nhớ không rõ mình đã khuyên bao nhiêu lần rồi, Ngọc Lãng vẫn không thay đổi quyết định ban đầu, làm cho Trần tú tài chậm rãi tuyệt vọng, nhưng cũng không bởi vậy mà mạn đãi hai người.
Mấy năm qua, Ngọc Lãng sống rất no đủ.
Từ khi truyền thụ Quân Giả Sát Kiếm Quyết cho Ngọc Lãng, cách mỗi một năm hoặc nửa năm, thanh niên họ Thạch sẽ tới bái phỏng Thanh Dương quan.
Cũng không phải tới để cầu dược.
Mỗi lần đến, thanh niên họ Thạch sẽ mang theo một ít võ học thế gian, làm lễ vật đưa cho Ngọc Lãng.
Bản thân gã cũng không rõ, vốn vì báo đáp tiểu huynh đệ này, hay là vì tìm kiếm phần yên tĩnh trân quý kia.
Đáng tiếc gã không dám ở lại đạo quán quá lâu, mỗi lần nhiều nhất dừng lại một canh giờ, vội vàng mà đến, vội vàng mà đi.
Tuyết lớn sơ tình.
Ngọc Lãng đang tĩnh tọa nghe giảng, thần sắc chợt động, nhìn sang sư tỷ ngồi bênh cạnh.
Tỷ đệ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười, lúc nghỉ ngơi liền kết bạn chạy tới rừng trúc.
"Thạch đại ca!"
Nhìn thấy thanh niên họ Thạch ngồi xếp bằng trong rừng trúc, Ngọc Lãng hưng phấn oán trách: "Lần này sao qua lâu như vậy mới tới?"
"Vi huynh không thể thường xuyên đến quấy rầy các ngươi."
Thanh niên họ Thạch cười cười, không giải thích thêm, dò xét Ngọc Lãng, cảm khái nói: "Tu luyện thật nhanh, đã tới Luyện Khí tầng mười một rồi, có sư phụ thật tốt! Khi nào thì trùng kích Trúc Cơ, đạo trưởng không cho ngươi Trúc Cơ đan sao?"
"Sư phụ không nói." Ngọc Lãng buồn bực.
Tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, sư phụ cũng rất ít chỉ điểm gã, cũng ngừng tắm thuốc.
Cho nên Ngọc Lãng cũng không rõ ràng mình nên làm cái gì.
"Lấy năng lực của sư phụ ngươi, luyện chế ra Trúc Cơ đan rất dễ, chắc là muốn để ngươi rèn luyện một phen, dù sao ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian." Thanh niên họ Thạnh nói xong, phất tay lấy ra một cái bàn gỗ, cùng mấy cái chén nhỏ.
Từ khi biết Tiểu Ngũ thích ăn, mỗi lần tới gã đều mang theo mỹ thực.
"Nhìn cái gì? Còn không mau ăn!"
Thấy Tiểu Ngũ ăn như gió cuốn, Ngọc Lãng lại nhìn mình chằm chằm, thanh niên họ Thạch cười lắc đầu, lấy ra một quyển sách nén qua: "Cho ngươi!"
"Cám ơn Thạch đại ca!"
Ngọc Lãng reo hò một tiếng, ôm vào trong ngực, không để ý hình tượng, khoanh chân ngồi dưới đất, như đói như khát lật xem.
"Thanh Phong đạo trưởng bỏ mặc tiểu tử này trầm mê trong võ học, không biết có ý gì."
Thanh niên họ Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Gã biết rõ, mỗi khi mình đến đây, không thể qua mắt của đạo trưởng, đã sư phụ không ngăn cản, gã cũng không cần nói thêm cái gì.
Lại nhìn Tiểu Ngũ nhai kỹ nuốt chậm, tốc độ ăn lại không chậm chút nào, thanh niên họ Thạch thầm nói đây cũng là quái thai.
Mấy năm trôi qua, không chút nào lớn lên, chỉ sợ không phải nhân loại.
Hết lần này tới lần khác, gã mảy may nhìn không ra Tiểu Ngũ có gì lạ.
Đúng lúc này.
Ba người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài.
Thất Bài thôn cùng Thanh Quế trấn chỉ có một con đường, trên con đường này có một ngã ba, một ngã khác là đường đi tới huyện thành.
Vừa rồi có một đám người cưỡi ngựa từ huyện thành tới.
Trong nhóm người này, dẫn đầu là mấy quan sai, đằng sau có binh sĩ mặc giáp, tuấn mã nhanh như điện.
Biên ải Nam Thứ châu không ngừng nổ ra chiến sự, quanh năm điều quân, tình hình này cũng không hiếm thấy.
Tiểu Ngũ và thanh niên họ Thạch sớm đã cảm giác được, cũng không để ý.
Không ngờ, bọn quan binh này không rẽ qua đường lớn Thanh Quế trấn, mà là chuyển qua đường nhỏ, tiến về phía Thất Bài thôn.
"Bọn họ tới làm gì?"
Ngọc Lãng phát hiện, không khỏi nhíu mày.
Bọn quan binh này đằng đằng sát khí, rõ ràng kẻ đến không thiện.
Cộc cộc cộc… Tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ yên tĩnh.
Quan binh đi vào rừng trúc, thẳng đến học đường, quan sai dẫn đầu chỉ chừng hai mươi tuổi, dùng sức kéo dây cương, tuấn mã dưới hông giơ hai chân trước lên cao, hí lên một tiếng thật dài.
Đám binh sĩ đồng loạt dừng lại.
Trong học đường rối loạn ầm ĩ, các học sinh nhao nhao chạy ra, hoảng sợ nhìn quan sai như hung thần ác sát.
Học sinh nhát gan bị dọa sợ quá khóc tại chỗ.
Có người chạy ra phía sau, nói cho Trần tú tài.
Quan sai trẻ tuổi cười âm lãnh một tiếng, vung mạnh tay lên: "Vây lại cho ta, không cho phép để chạy một người, nếu không hỏi tội các ngươi!"
"Tuân lệnh!"
Binh giáp kêu lên, phân ra hai đội, bao quây cả học đường.
Thấy bọn họ sắp xông vào học đường, Trần tú tài bước nhanh tới.
Nhìn thấy tên quan sai trẻ tuổi này, sắc mặt của Trần tú tài đột nhiên âm trầm xuống, nghiêm nghị quát: "Việt Đoan Thư, chớ làm càn! Ngươi muốn làm gì!"
Việt Đoan Thư cười càng thêm âm lãnh, giơ lệnh bài trong tay lên cao.
"Phủ nha nhận được mật báo, sinh viên Trần Chân Khanh, lấy danh dạy học, âm thầm lan truyền cấm thư, ý đồ bất chính! Bản quan phụng lệnh Đồng Tri đại nhân, tới đây kiểm tra thực hư."
"Lục soát cho ta, ai dám can đảm ngăn cản, giết không tha!"
Việt Đoan Thư cầm lệnh bài trong tay, từ trên cao nhìn xuống, hiên ngang lẫm liệt.
"Tên đạo chích nào dám nói xấu Trần mỗ!"
Sắc mặt của Trần tú tài đen như đáy nồi.
Một đám học sinh lòng đầy căm phẫn.
Không ai chú ý tới, bên cửa sổ học đường, một thiếu nữ trốn đằng sau đám học sinh, ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng sợ, suýt nữa ngã xuống đất.
Nàng rụt về, thần thái hốt hoảng, sợ làm ra động tĩnh.
Hai tay run rẩy, lấy ra một quyển sách cũ từ trong túi sách, bởi vì hoảng sợ mà phát run, suýt nữa làm rơi quyển sách.
Tiếng bước chân của quan binh phảng phất như bùa đòi mạng.
Thiếu nữ luống cuống tay chân, thoáng nhìn qua rương sách tinh xảo nhỏ nhắn bên cạnh, nhanh chóng nét quyển sách vào bên trong.