Chương 2952: Trận đồ
Chương 2952: Trận đồ
Ngọc Lãng một mực muốn nói lại thôi, đi ra Thất Bài thôn, do dự mở miệng: "Sư tỷ, hôm nay đệ nghe được tin tức của Mạnh Ngọc Tô."
"Hửm?"
Tiểu Ngũ nhìn qua, thần sắc lạnh nhạt.
"Mạnh Ngọc Tô điên rồi, Mạnh gia rời khỏi Thanh Quế trấn, không biết đi đâu. Sư phụ trị khỏi bệnh điên rất nhiều, Mạnh gia không có mặt mũi xin thuốc của sư phụ."
Ngọc Lãng hừ lạnh.
Sau khi xảy ra chuyện kia, bọn họ không quan tâm đến chuyện của Mạnh Ngọc Tô.
Nghe nói nàng bị nha môn mang đi, về sau chưa từng xuất hiện tại học đường, không biết được thả ra lúc nào, đoán chừng chịu không ít đau khổ.
"Ừm."
Tiểu Ngũ bình thản đáp.
Ngọc Lãng rất muốn hỏi sư tỷ, hiện tại có cái nhìn gì về Mạnh Ngọc Tô, bờ môi giật giật, cuối cùng không hỏi ra miệng.
Trở lại Thanh Dương Quan.
Trong đạo quan trống rỗng.
Lúc này.
Tần Tang đang ngồi xếp bằng trên chủ đàn.
Lôi quang vờn quanh thân, từng đạo điện xà du tẩu chung quanh hắn.
Bắt mắt nhất chính là dưới thân Tần Tang, bên trong chủ đàn biến thành trong suốt, bên trong có vô số lôi đình, điện quang nhấp nháy.
Bên trong những lôi đình này, có một chỗ hào quang chói mắt nhất, nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy một điểm sáng lớn chừng trái nhãn.
Điểm sáng lại giống như có thể biến hóa vô tận.
Mà cái điểm sáng này, chính là đạo lôi phù thần bí, Tần Tang không cách nào hiểu thấu đáo, cũng là bộ phận quan trọng nhất của chủ đàn.
'Cờ-rắc!'
Ầm ầm ầm!
… …
Chủ đàn và đại địa chấn động.
Bên trong chủ đàn, lôi đình tạo thành một thế giới, thiểm điện va chạm lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, cảnh tượng giống như tận thế, vĩnh viễn không ngừng lại.
Bỗng nhiên, Tần Tang thi triển ra một đạo ấn quyết, niệm tụng một câu chú, đầu ngón tay bắn ra một đạo thiểm điện.
Thiểm điện bắn xuống chủ đàn, bay thẳng vào bên trong.
Rút dây động rừng, thiểm điện xông tới, lôi đình vốn hỗn loạn, triệt để bắt đầu bạo động.
Đạo thiểm điện này đánh ra về sau, đồng thời không biến mất.
Tần Tang liên tiếp huy động đầu ngón tay tại một chỗ khác trên chủ đàn, khuấy động lôi hải.
Tần Tang tựa như một nhạc sĩ đánh đàn, gảy dây đàn thiểm điện. Lực lượng trên tay biến hóa có quy luật, thiểm điện sinh ra từng cơn ba động.
Tiếp đó thiểm điện rung động, chậm rãi tiến về phía chỗ hạch tâm chủ đàn, dần dần tiếp cận điểm sáng kia.
Thiểm điện cách điểm sáng càng ngày càng gần.
Tần Tang ngưng ánh lại, không chút do dự, ngón tay đánh tan một đạo thiểm điện ở giữa, phát ra một tiếng cờ-rắc.
Cùng lúc đó, chủ đàn chấn động mãnh liệt.
Lực lượng lôi đình rốt cuộc tìm được một lỗ hổng phát tiết, tuôn ra chủ đàn!
Tần Tang đứng mũi chịu sào, may mắn sớm có phòng bị.
Thân thể của hắn chầm chậm bay lên, hai tay hóa thành lôi chưởng, lòng bàn tay đón lấy lôi đình, hai cỗ lôi quang giao hội trong lòng bàn tay của hắn, không phân khác biệt.
Song chưởng chậm chạp hạ xuống, cuối cùng dán chặt lên chủ đàn, áp chế lôi đình.
Lôi quang bỗng nhiên biến mất, địa động rơi vào hắc ám.
Tần Tang bay xuống, nhìn chủ đàn, trầm tư một hồi, lẩm bẩm nói: "Còn kém một ít hỏa hầu."
Tiếp theo, môi hắn khẽ nhúc nhích.
Trên mặt đất.
Lạc hầu đang nằm bên trên một cái bồ đoàn to lớn.
Những năm qua, nó một mực ngủ say, hôm nay bị Tần Tang đánh thức.
Thái Ất cũng học theo Lạc hầu, chiếm lấy một chỗ bế quan, củng cố tu vi, đồng thời thức tỉnh.
'Vèo, vèo!'
Hai yêu độn địa chạy tới, cùng nhau hành lễ.
"Bái kiến lão gia!"
"Tham kiến sứ quân đại nhân!"
Tần Tang gật đầu, dò xét nhị yêu.
Trên thân Thái Ất không còn khí tức xao động.
Về phần Lạc hầu, đoạt xá nhục thân mới, rèn luyện lại từ đầu, cần thời gian rất lâu.
Nhờ Tần Tang ban thưởng, đan dược của đại yêu Luyện Hư, Lạc hầu tiến triển cực nhanh, có thể nói chuyển biến từng ngày, tin tưởng không lâu sau sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
"Các ngươi xuống núi làm một chuyện."
Tần Tang bấm tay bắn ra một tia điện.
Điện mang nổ tung, hiển hóa ra một bức đồ.
Đây chính là đàn trận, Tần Tang lĩnh hội chủ đàn suy tính ra.
Chỗ bắt mắt nhất biểu thị chủ đàn, những chỗ còn lại là phân đàn.
"Các ngươi chia ra hành động, dùng trận đồ này, tìm ra các phân đàn."
Tần Tang trầm giọng nói.
Hắn suy tính không hoàn toàn chính xác, có khả năng không đúng, cần hai yêu đi nghiệm chứng, hắn ở chỗ này tiếp tục thôi diễn.
Sở dĩ không cách nào chạm đến điểm sáng, bởi vì thiếu trận đồ.
Khi lấy được trận đồ hoàn chỉnh, Tần Tang có nắm chắc chữa trị chủ đàn!
Tần Tang vung tay áo lên, mấy đạo lưu quang bay ra.
"Có một ít phân đàn ở Vân Đô sơn và Mộ Lạc sơn."
"Lạc hầu! Ngươi không am hiểu độn thuật, mang theo Địa Hành thuyền."
"Thái Ất! Bản thể của ngươi là phù lục, thôi động lôi phù, có thể khống chế toàn bộ lực lượng trong lôi phù, có những thứ này phòng thân, trừ khi gặp tu sĩ Luyện Hư, đủ để các ngươi ứng phó bất kỳ tình huống gì."
"Tuân lệnh!"
Hai yêu thấy Tần Tang coi trọng như vậy, không dám chậm trễ chút nào, ghi nhớ trận đồ, lĩnh mệnh rời đi.
Bay ra Thanh Dương quan, hai yêu thương nghị với nhau, sau đó chia ra một đông một tây.
Tần Tang đi ra chính điện, Ngọc Lãng đang đóng cửa đạo quán, vội vàng vấn an sư phụ.
Tần Tang nói: "Hai năm qua, ngươi làm tấm gương sáng cho người khác, tính tình trầm ổn hơn rất nhiều."
Ngọc Lãng không nghĩ tới sư phụ sẽ khen mình, suýt tý ngây ngẩn, cảm thấy thẹn thùng, mở miệng cười ngây ngô, phá hư khí chất trầm ổn không còn một mảnh.
Trong đám đồ đệ, có thể nói Tần Tang quan tâm đồ đệ này nhất, từ khi bước vào tiên đạo, mỗi ngày đều ở bên cạnh Tần Tang, hắn còn đặc biệt điều phối linh dược để gã tắm thuốc.
Trình độ nào đó mà nói, Ngọc Lãng xem như dính ánh sáng của Tiểu Ngũ, nếu không sẽ không tốt hơn các sư huynh sư tỷ bao nhiều.
Tai hại chính là, Ngọc Lãng cơ bản chỉ tiếp xúc với phàm nhân.
Gã chưa hề lịch luyện qua tu tiên giới, không trải qua tranh đấu liều mạng, ngươi lừa ta gạt, so sánh với đồ đệ khác, tựa như hai thái cực.
Một mực được che chở dưới bóng lưng của Tần Tang, tính tình thủy chung vẫn còn trẻ con, phân tâm nhiều chuyện vặt tầm thường, nếu không nhờ tắm thuốc chèo chống, không có khả năng tu luyện nhanh như vậy.
Tần Tang để gã lắng đọng một thời gian, cũng có chỗ tốt.
"Đây là Trúc Cơ đan, đầy đủ để ngươi đột phá. Trong khoảng thời gian này, ngươi thu xếp học đường, chuyên tâm Trúc Cơ."
Tần Tang lấy ra một cái bình ngọc: "Sau khi ngươi đột phá, vi sư sẽ thường xuyên bế quan, ta giao Thanh Dương quan cho ngươi quản lý."
Ngọc Lãng nghe vậy vui mừng, sau đó giật mình, trịnh trọng nhận lấy bình ngọc: "Đệ tử sẽ không làm sư phụ thất vọng."
"Ừm."
Nhìn tên đồ đệ này, Tần Tang như có điều suy nghĩ.
Trúc Cơ về sau, phải lựa chọn công pháp cho Ngọc Lãng.
Ngọc Lãng sinh sống những năm qua, Tần Tang nhìn thấy rõ ràng, hắn không ngăn cản Ngọc Lãng học võ, cũng là muốn xem gã có tìm tòi ra thứ gì không.
Đương nhiên, khẳng định không phải hiện tại.
Sau khi có thành tựu tu vi, nếu Ngọc Lãng vẫn nhiệt tình như cũ, mới có một khả năng nhỏ nhoi.
Ngọc Lãng si mê võ đạo, có phải thích hợp đi con đường luyện thể hơn không?