Chương 2954: Lục hỏa
Chương 2954: Lục hỏa
Thân thể Phó Tiêu vốn khôi ngô to con, bây giờ lại còng lưng, mặt như giấy vàng, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Trước ngực gã, thình lình có một lỗ máu, pháp y cũng bị đánh thủng.
Vết thương chỉ còn kém chút nữa đã xuyên thấu qua sau lưng, lục phủ ngũ tạng không thể tránh khỏi bị tổn thương nghiêm trọng.
Phiền toái nhất không phải tổn thương, mà là vết thương đang bị ngọn lửa màu xanh lục thiêu đốt.
Lục hỏa như giòi trong xương, bám lên da thịt, ngăn cản vết thương khép lại, cắn nuốt sinh cơ của túc chủ, dù cho dùng nhiều đan dược chữa thương hơn nữa cũng không làm được cái gì.
'Vèo, vèo!'
Thời điểm lao vùn vụt, Phó Tiêu kết động ấn quyết, há mồm phun ra một đoàn linh hỏa.
Linh hỏa rơi xuống trước ngực, quấn quýt lấy lục hỏa, nhưng không cách nào thanh trừ lục hỏa.
Gã tiếp tục phun ra thêm mấy ngụm, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế lục hỏa.
Mà gã lại phát hiện một chuyện đáng sợ, lục hỏa vô thanh vô tức xâm nhập nội phủ.
Đổi lại thời điểm bình thường, gã có mấy loại biện pháp diệt trừ lục hỏa, nhưng hiện tại bản thân bị trọng thương, sau lưng có truy binh, nguy cơ sớm tối, biện pháp gì cũng vô dụng.
Gã thầm tính nhẩm khoảng cách sư môn còn bao xa, hơn nữa lo lắng, tiếp tục như vậy, không đợi gã trốn về tới sư môn thì đã chết trong tay của đối phương.
Gã đánh vỡ một bộ thi ma, không ngờ vẫn còn một cái khác âm thầm ẩn núp, trong lúc vô ý, lọt vào tập kích, pháp khí liên lạc sư môn cũng bị phá hư, có thể nói kêu trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Ở sau lưng, cỗ khí tức âm sâm theo đuổi không bỏ, phi tốc tới gần.
Truy đuổi gã là một ngọn lửa màu xanh lục, phi thường dễ thấy trong dung nham.
Phó Tiêu tu luyện công pháp Lục Hợp môn, ở trong dung nham tựa như cá gặp nước, tốc độ bay như điện, đám lục hỏa kia vậy mà không thua kém chút nào.
Bên trong lục hỏa là một người cao lớn, còn khôi ngô hơn Phó Tiêu, chính là một trong mấy người bị kinh động khi Tần Tang kích phát đồng trụ.
Mấy người khác chẳng biết đi đâu, chỉ có nam tử cao lớn truy sát Phó Tiêu.
"Hừ! Nếu không phải Phi La đại nhân trở về phục mệnh, Nhu Cơ bị thương, ngươi sao còn sống tới bây giờ! Đứng lại cho ta!"
Nam tử cao lớn quát lạnh một tiếng, pháp bào vũ động, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, biến thành một hỏa nhân.
Lục hỏa khuếch tán, trong phút chốc nhuộm dung nham thành màu xanh, dung nham màu xanh từ nóng bỏng chuyển thành âm hàn.
Lục hỏa khuếch tán cực nhanh, Phó Tiêu vừa phát hiện thì đã bị dung nham màu xanh bao vây, bản năng nổi lên báo động.
Không có dấu hiệu nào, bên trong lục hỏa nhô ra một cái quỷ trảo, năm ngón tay như lợi kiếm, vồ một cái về phía hậu tâm Phó Tiêu.
Lần này nếu bị bắt, Phó Tiêu dữ nhiều lành ít.
Cũng may gã sớm đã phòng bị, trên lưng hiển hiện một bộ đồ án hỏa hồng, tạo thành từ hỏa diễm, gần giống như bát quái lại có sự sai biệt rất nhỏ.
Bát quái hỏa đồ hiển hiện, lập tức truyền ra tiếng sấm rền.
Bị quỷ trảo đánh trúng, hỏa đồ rung mạnh, xuất hiện vết rạn, nhưng thành công ngăn cản quỷ trảo một cái chớp mắt.
Phó Tiêu thừa cơ xông vội về phía trước, vốn có thể kéo dài khoảng cách với truy binh, không ngờ lại cảm nhận được một cỗ âm phong.
Quỷ trảo xuất quỷ nhập thần, xuất hiện trước mặt gã, vồ thẳng tới mặt của gã.
Phó Tiêu quá sợ hãi, trong lúc bối rối, ẩn giấu một tia ngoan lệ, há to miệng, phun ra một hạt châu.
Hạt châu sáng chói dị thường, tên là Xích Tỳ châu, chính là một bảo vật được Phó Tiêu coi trọng, ngày nay vì cầu thoát thân, chỉ có thể nhịn đau phá hủy.
'Vèo!"
Xích Tỳ châu bắn tới quỷ trảo, quỷ trảo phát giác được dị thường, thu lại năm ngón tay, muốn trốn vào trong dung nham màu xanh.
Nhưng quỷ trảo cách Phó Tiêu quá gần, Phó Tiêu còn mưu đồ đã lâu, nắm chắc thời cơ cực kì tinh chuẩn.
'Ầm'
Xích Tỳ châu bạo tạc, một con hỏa xà cuốn lấy mảnh vỡ, giương nanh múa vuốt vọt ra.
Trong dung nham truyền ra tiếng gầm giận dữ, quỷ trảo không kịp bỏ chạy, dứt khoát không lui nữa, năm ngón tay mở ra, trong lòng bàn tay có một con mắt màu đen, liếc nhìn trái phải, tựa như vật sống, rất quỷ dị.
Nháy mắt một cái, từ trong con ngươi bắn ra một đạo hắc quang, đón lấy hỏa xà.
Hai cỗ lực lượng va chạm nhau, phía sau quỷ trảo hiện lên một bóng người mơ hồ, bay ngược về đằng sau.
Xích Tỳ châu ẩn chứa uy năng vô tận, phá hủy hắc quang tại chỗ.
Nam tử cao lớn thoạt nhìn chật vật, nhưng không bị thương nhiều, hầu như tránh khỏi công kích.
Bất quá, dung nham màu xanh bị đánh cho xơ xát.
Phó Tiêu thừa cơ thoát thân, giơ ống tay áo lên, mấy đạo lưu quang bắn về phía địch nhân, sau đó không nhìn kết quả, tìm một phương hướng, toàn lực bỏ chạy.
Gã nhớ lại một chỗ di tích vài ngàn năm trước.
Ngắn ngủi đấu pháp, làm cho thương thế của Phó Tiêu nặng thêm, gã biết chỉ dựa lực lượng của mình, gần như không có khả năng chạy ra khỏi ma chưởng.
Mong là di tích vẫn còn, nó là hi vọng duy nhất của gã!
… …
Một bên khác.
Quế hầu cùng Linh Thực tạm thời dừng hái thuốc, lặng yên rời khỏi diễm trì.
Hai người không tới gần chiến trường, thông qua ba động đấu pháp, cũng phân tích ra tám chín phần.
"Là Điểm Thương quyết của Lục Hợp môn!" Quế hầu ít ra ngoài, nhưng cũng tìm hiểu các thế lực chung quanh, nhất là ba tông lớn trong hỏa vực.
"Thi ma Lạc Hồn Uyên truy sát cao thủ Lục Hợp môn, đạo hữu không thấy kỳ quặc sao?"
Linh Thực kích động: "Lạc Hồn Uyên thò ma chưởng vào trong hỏa vực, khẳng định có đại âm mưu! Chúng ta nên tra rõ ràng, lo trước khỏi hoạ, để tránh quấy nhiễu đạo tràng, ảnh hưởng tiền bối thanh tu!"
Quế hầu liếc mắt nhìn Linh Thực, biết Linh Thực có ân oán với Lạc Hồn Uyên, khẳng định muốn nhân cơ hội này xuất ác khí.
Dù vậy Linh Thực nói có lý.
Lúc Quế hầu đang cân nhắc, nếu xuất thủ có dẫn lão tổ Lạc Hồn Uyên tới hay không.
Quế hầu đi theo Tần Tang nhiều năm, từ Phù Lục giới vào Đại Thiên, biết rõ Tần Tang không thông qua con đường bình thường đột phá Luyện Hư, một khi gặp phải tu sĩ Luyện Hư chân chính, chưa chắc chiếm được tiện nghi, cần thời gian củng cố căn cơ.
"Đạo hữu yên tâm, gia hỏa này không phải nhân vật trọng yếu, nhất định không chỉ một mình gã chui vào hỏa vực, thuộc hạ của lão ma, có tới mấy tên ma đầu Hóa Thần hậu kỳ, tổn thất một con thi ma, lão sẽ không nháy mắt dù một cái." Linh Thực chắc chắn nói.
Đang lúc hai người tranh chấp, chợt nghe một thanh âm.
Bọn họ lập tức dừng lại, lộ ra vẻ cung kính, nghiêng tai lắng nghe, hướng hư không hành lễ.
"Tuân lệnh!"
Chờ thanh âm biến mất, hai người mới ngồi dậy.
Linh Thực cười ha ha nói: "Không ngoài dự đoán, tiền bối sớm đã thấy rõ!"
Quế hầu từ chối cho ý kiến, đưa nhìn phía trước, mau chóng đuổi theo.
"Linh đạo hữu, chúng ta cần thương lượng kỹ, lão gia yêu cầu bắt sống, nhất định phải vạn vô nhất thất, nhờ độc công của đạo hữu rồi."
"Dễ làm! Thi ma rèn luyện thi độc quanh năm, độc tố bình thường khó mà có hiệu quả, nhưng gặp phải độc công của Linh mỗ, xác định có đến mà không có về!"
… …
Trong đạo trường.
Tần Tang ngồi xếp bằng trên giường đá, bị bao phủ trong lốm đốm sao trời.