Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2956 - Chương 2956: Vực Sâu

Chương 2956: Vực sâu Chương 2956: Vực sâu

Nam tử cao lớn kinh hãi, nhìn qua thân ảnh ở bên trái, lập tức nhận ra Linh Thực.

"Là ngươi!"

"Còn có bản hầu! Mời đạo hữu, theo chúng ta về phủ một chuyến!"

Phía bên phải cũng có một thân ảnh, đang đến gần từ đằng xa, tạo thành thế bao vây.

Nam tử cao lớn biến sắc, trái tim chìm xuống đáy cốc.

… …

Phó Tiêu kích phát Hỏa Thú trận về sau, liền lợi dụng dòng lũ chế tạo ra hỗn loạn che lấp bản thân, kiệt lực bỏ chạy trong dung nham, hi vọng Hỏa Thú trận có thể kéo dài chút thời gian.

Gã hiện tại đã dầu hết đèn tắt, làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, cảm giác tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng.

Chạy ra một đoạn xa.

Phó Tiêu nhịn không được nhìn lại, sau lưng hỗn loạn ngổn ngang, không cảm ứng được cái gì, gã chỉ quan tâm tên thi ma kia, không thấy đối phương đuổi theo.

"Tàn trận vây khốn được thi ma rồi!"

Phó Tiêu sống sót sau tai nạn, khó mà ức chế vui mừng, nhanh chóng phi độn rời đi, yên lặng cảm tạ sư tổ Lục Hợp môn.

Gã chạy trốn không lâu sau.

Dung nham trên không trung dần dần hạ xuống, hai đạo độn quang phá hỏa lao ra.

Quế hầu cầm một người trong tay, chính là nam tử cao lớn đã mất sức phản kháng.

Hai người liên thủ mai phục, nam tử cao lớn bị trúng độc, trận đấu pháp này không có khó khăn gì liền phân ra kết quả.

… …

Đạo tràng.

Quế hầu mang theo nam tử cao lớn trở về, nghe được mệnh lệnh, trực tiếp mang người đến hỏa thất.

"Khởi bẩm lão gia, đã tra hỏi, biết được còn có một đồng bọn, tiềm phục ở nơi khác, Linh Thực đạo hữu đang đi bắt người kia."

Tần Tang ngồi xếp bằng trên đỉnh đồng trụ, Hôi Oanh kiếm lơ lửng trước mặt, đang dùng tinh huyết tế luyện.

Quế hầu lẳng lặng đứng hầu đứng ở một bên.

Không lâu lắm, Tần Tang dừng tế luyện, nhìn về phía nam tử cao lớn.

Người này không bị phong tỏa ngũ giác, nhìn thấy Tần Tang cùng với bố trí trong hỏa thất, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Nhưng Tần Tang không nhìn thấy phản ứng mà hắn mong muốn.

Không thấy Tần Tang có động tác gì, đột nhiên có một ngọc bích màu đỏ bay ra từ ngực nam tử, chính là Viêm Tâm ngọc.

Tần Tang nhìn về phía Viêm Tâm ngọc, từ cái ngọc bội này, hắn cảm nhận được ba động quen thuộc, đồng căn nguyên với trụ đồng.

Cho nên, hắn mới khởi ý, lệnh cho Quế hầu bắt người.

Nhưng nhìn người này phản ứng, giống như không nhận ra trụ đồng.

"Ngọc bội này ở đâu ra?"

Tần Tang nhàn nhạt đặt câu hỏi.

Quế hầu giải cấm chế trên người nam tử, thấp giọng uy hiếp:"Đạo hữu là người thông minh, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, một khi lão gia sưu hồn, hối hận cũng muộn."

Trên thực tế, trong lòng nam tử cao lớn vốn không có nửa điểm phản kháng.

Nhìn thấy Quế hầu tất cung tất kính trước mặt Tần Tang, mở miệng gọi lão gia, trong đầu gã toát ra một suy nghĩ đáng sợ, làm gã sợ hãi vạn phần.

"Hồi... Hồi tiền bối, Viêm Tâm ngọc là vật lão tổ ban thưởng, lệnh cho Phi La đại nhân dẫn đầu chúng ta chui vào hỏa vực, tìm kiếm đồ vật làm cho ngọc bội phản ứng."

Nam tử cao lớn biết gì nói nấy, không dấu giếm mảy may.

Tần Tang nghe vậy trầm tư, thôi động linh trận trong hỏa thất, tiết lộ ra một tia khí tức của trụ động, Viêm Tâm ngọc quả nhiên phát sáng.

Nam tử trừng lớn hai mắt, bọn họ tìm những di tích kia, không có trụ đồng này, Viêm Tâm ngọc phản ứng, làm gã nhớ tới hai trăm năm trước.

"Không đúng!"

Đúng lúc này, Tần Tang phát giác dị thường.

Không đợi hắn tìm tòi nghiên cứu sâu, Viêm Tâm ngọc răng rắc một tiếng, đột nhiên vỡ vụn, nhưng Tần Tang xuất thủ nhanh hơn, cầm cố bộ phận trọng yếu lại.

"Quả nhiên là vật phỏng chế!"

Người luyện chế Viêm Tâm ngọc cực kì cẩn thận, sớm để lại một tay, nhưng Tần Tang vẫn nhìn ra một vài thứ.

Viêm Tâm ngọc chân chính, hiển nhiên có cùng nguồn gốc với trụ đồng, có thể là bộ phận trọng yếu nào đó.

"Những vật này có lai lịch gì, lão tổ Lạc Hồn Uyên sao lại tìm nó?"

Tần Tang vốn cho rằng, bí mật của đồng trụ đã biến mất trong dòng sông lịch sử.

Hắn nhìn nam tử cao lớn, chắc chắn lão tổ Lạc Hồn Uyên sẽ không tiết lộ bí mật cho bọn họ, hỏi không ra tin tức gì có giá trị.

Hỏi tình huống mấy chỗ di tích, Tần Tang suy nghĩ chốc lát, khua tay nói: "Dẫn đi."

Quế hầu khom người thi lễ, rời khỏi hỏa thất.

… …

Sau mấy tháng.

Quế hầu và Linh Thực đứng sóng vai nhau trên một khối nham thạch, nhìn hai đạo độn quang trên trời, gào thét lao qua.

"Trong khoảng thời gian qua, có rất nhiều người thần bí đi vào hỏa vực, chúng ta không tiện ra ngoài. May mắn lần trước hái đủ linh dược." Quế hầu nói.

Linh Thực đưa tay, chỉ một đạo độn quang trên trời: "Người này thi triển độn thuật, rất giống Tiêu Vân Cực Thiên đại pháp tiếng tăm lừng lẫy của Vân Đô Thiên!"

"Vân Đô Thiên sao? Chắc liên quan đến chuyện mấy tháng trước. Chẳng lẽ sau khi Phó Tiêu chạy về sơn môn, báo cáo cho Vân Đô Thiên?" Quế hầu suy đoán.

"Vân Đô Thiên chỉ đơn thuần nhằm vào Lạc Hồn Uyên, hay là muốn biết lão ma muốn tìm cái gì? Đến cùng là bảo bối gì, có giá trị lớn như thế!"

Linh Thực cũng rất tò mò, quay đầu nhìn về phía động phủ trên đỉnh núi: "Tiền bối một mực không ra lệnh, chẳng biết có tính toán gì không, âm thầm đoạt bảo, hay là tọa sơn quan hổ đấu?"

"Lão gia sẽ lấy tu hành làm trọng, lĩnh hội đại đạo, chỉ là tàn tích không rõ giá trị, há lại hành động thiếu suy nghĩ? Đạo hữu không cần suy đoán lung tung, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc." Quế hầu lắc đầu, bay trở về động phủ.

Cả tòa đạo tràng, nghe theo Tần Tang phân phó, kích hoạt linh trận che giấu.

…. ….

Lạc Hồn Uyên.

Lấy uyên làm tên, cả môn phái ở trong vực sâu tối tăm không ánh mặt trời.

Vực sâu ở hướng tây Mộ Lạc sơn, chính là một vết nứt trên mặt đất, bên trên lớn ở dưới hẹp.

Dần dần xuống sâu, sẽ có một số hang đá và quan tài dựng đứng trên vách đá.

Trùng thú không dám tiến vào nơi này, không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng âm phong, không khí âm trầm kinh khủng.

Thỉnh thoảng có bóng dáng hiện lên, giống như quỷ ảnh.

Dưới đáy vực sâu, có một dòng sông màu đen, hai bên bờ có vết tích nước bùn, tản ra hương thơm ngào ngạt.

Con sông đen lẳng lặng chảy xuôi.

Bỗng nhiên có một người áo đen bay xuống, đứng bên cạnh bờ, cung kính nói: "Sư tôn, đệ tử cầu kiến!"

Trong con sông hoàn toàn yên tĩnh.

Người áo đen kiên nhẫn chờ đợi, rốt cục nghe được thanh âm: "Nói."

Thanh âm rất băng lãnh, không có một tơ một hào tình cảm.

Người áo đen không dám chần chờ, nói: "Phi La sư đệ để lộ hành tung, Vân Đô Thiên đã phái ra cao thủ tiến vào hỏa vực, chắc là phát hiện chúng ta đang tìm Bàn Long cổ trận. Phi La sư đệ đang quỳ ở bên ngoài, chờ sư tôn xử lý."

Lần này, trong con sông không im lặng quá lâu, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.

"Sớm hơn dự đoán. Bất quá, một khi bắt đầu, sẽ không thể gạt được Vân Đô Thiên, ngươi còn chuyện gì?"
Bình Luận (0)
Comment