Chương 2965: Cố nhân?
Chương 2965: Cố nhân?
Họ Thạch lật tay lấy ra hai cái rương sách, một cái chứa bí tịch võ công, một cái chứa các loại sách thánh hiền.
Mỗi lần trở lại Thanh Dương Quan, y đều không quên mang cho Ngọc Lãng những thứ này.
"Đa tạ Thạch đại ca!"
Ngọc Lãng vui vẻ tiếp nhận, không kịp chờ đợi mở ra, quả nhiên có rất nhiều cuốn gã chưa từng nhìn thấy.
Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên thổi tới một làn gió thơm, Ngân Xảo Nhi không biết từ nơi nào trở về, đáp xuống trước đạo quán.
Ngân Xảo Nhi vội vã đi vào đạo quán, thấy được thanh niên họ Thạch trong viện.
Họ Thạch cảm giác được khí tức sau lưng, quay người lại cười nói: "Thì ra là Ngân cô nương, không ngờ gặp lại tại Thanh Dương Quan, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Thạch. . . Đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ vẫn khoẻ chứ."
Ngân Xảo Nhi vô thức thả nhẹ bước chân, nhìn cô cô vịn khung cửa, gật gật đầu với họ Thạch, đi đến trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cô cô, lại nhịn không được quay đầu nhìn họ Thạch.
"Thạch đại ca, nhị vị đạo hữu, vào trong nói chuyện đi."
Ngọc Lãng nhiệt tình mời.
Hai nữ không đi vào, ánh mắt di động theo họ Thạch, nhìn y đi đến trước điện.
Họ Thạch dừng bước, nhìn về phía Niệm Hối: "Vị đạo hữu này là bằng hữu của Ngân cô nương?"
"Ách!"
Thần sắc Ngân Xảo Nhi có chút cổ quái, nhìn họ Thạch một chút, lại nhìn cô cô, mới nói: "Người là cô cô ta."
"Ồ? Thì ra là một vị Ngân cô nương khác, Thạch mỗ thất lễ." Họ Thạch ôm quyền về phía Niệm Hối.
"Cô cô ta có pháp hiệu là Niệm Hối." Ngân Xảo Nhi xen vào nói.
"Niệm Hối. . ."
Vẻ mặt họ Thạch không thay đổi, chỉ nhàn nhạt gật đầu nhẹ.
Lúc này, Niệm Hối đang nắm khung cửa buông lỏng tay ra, thấp giọng hỏi: "Đạo hữu họ Thạch?"
"Không sai."
Họ Thạch gật đầu.
Ngân Xảo Nhi một mặt mong đợi nhìn cô cô, chỉ thấy cô cô nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi vấn đề khác, không khỏi có chút nóng vội, nhẹ nhàng kéo ống tay áo cô cô.
Họ Thạch giống như không để ý, đưa tay mời: "Đạo trưởng hiếm khi xuất quan, chớ bỏ lỡ cơ hội. Nhị vị đạo hữu mau tới đi, mời nhị vị trước."
"Đa tạ Thạch đạo hữu."
Niệm Hối quay người tiến vào đại điện, Ngân Xảo Nhi không thể làm gì, chỉ đành đi theo vào.
Tần Tang vẫn như trước kia, ngồi xem hồ sơ, liếc nhìn sổ sách trên bàn, chờ đợi người xin thuốc đến.
Ba người ngồi chờ, Niệm Hối ngồi đối diện Tần Tang, đưa tay đặt ở trên bàn, lộ ra cổ tay trắng.
Lúc bình thường, thần thức tu tiên giả quét qua là hiểu rõ tình huống, không cần bắt mạch.
Tần Tang vẫn duỗi ngón tay ra, khoác lên cổ tay Niệm Hối, lập tức có cảm giác, thần sắc hơi động một chút, phân phó: "Áp chế chân nguyên thể nội, không được đối kháng."
Niệm Hối do dự một chút, gật đầu.
Tần Tang phân ra một sợi chân nguyên, dọc theo kinh mạch, tiến vào trong cơ thể nàng, xem xét nguyên nhân gây bệnh.
Trong điện một mảnh tĩnh mịch.
Ngọc Lãng cầm lấy một quyển sách, yêu thích không buông tay lật xem.
Tiểu Ngũ thay đồ cúng mới trên bàn thờ.
Ngân Xảo Nhi và họ Thạch đứng ở một bên, nhìn Tần Tang chữa bệnh cho Niệm Hối.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Niệm Hối nhắm mắt lại, khí tức càng thêm nhẹ nhàng, tựa như tiến vào ngủ say.
Ngân Xảo Nhi lại không an tĩnh được, lui về phía sau một bước, do dự một chút, nói với họ Thạch: "Cô cô trước kia có một cái . . . Ách . . . Đạo hữu, trong phòng cô cô ta đã thấy một bức chân dung, khuôn mặt hơi giống với Thạch đạo hữu."
Họ Thạch yên lặng cười một tiếng: "Ở ngoài Yến quốc, chư quốc san sát, tính cả phàm nhân, chỉ sợ không ai đếm được có bao nhiêu người, dù hai người xa lạ, tướng mạo giống nhau như đúc, cũng không kỳ quái?"
"Đạo hữu nói đúng lắm."
Ngân Xảo Nhi cúi đầu: "Chỉ có điều, lần trước nhìn thấy Thạch đạo hữu, đột nhiên ta nhớ đến tấm chân dung kia."
"Ồ? Chẳng biết hình dáng Thạch mỗ giống vị đạo hữu kia đến mấy phần? Vị đạo hữu kia thuộc môn phái nào, cũng là tu sĩ Yến quốc?" Họ Thạch có một tia hứng thú.
Ngân Xảo Nhi giương mắt lên, quang minh chính đại nhìn kỹ họ Thạch, bỗng nhiên lại chần chờ: "Ngũ quan tựa hồ không hề giống, ta. . . Ta cũng không nói rõ được. Ta chưa gặp hắn, hỏi cô cô, cô cô chỉ nói vị đó họ Cát, giống như trong nhà đã xảy ra biến cố gì, về sau cắt đứt liên lạc, nhưng cô cô một mực giữ bức họa ở bên người."
Ánh mắt họ Thạch sáng lên: "Vậy sao, chắc hẳn Niệm Hối đạo hữu và vị đạo hữu kia giao tình rất tốt."
"Có lẽ vậy! Đạo tràng của Thạch đạo hữu trước kia, không ở tại Yến quốc?"
Ngân Xảo Nhi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Họ Thạch lắc đầu, ý vị thâm trường nói: "Chỗ tu luyện của Thạch mỗ trước đó, cực xa so với cô nương tưởng tượng."
Ngân Xảo Nhi trừng lớn hai mắt, khó có thể tưởng tượng rốt cuộc xa bao nhiêu, chẳng lẽ là những nơi trong truyền thuyết mà trưởng bối từng nói?
Ngay lúc hai người xì xào bàn tán, Tần Tang dời ngón tay khỏi cổ tay Niệm Hối, nói: "Bệnh của ngươi là tiên thiên không đủ, hình thành bệnh căn, trước kia đã trị liệu, vì sao nửa đường đoạn mất? Nếu như lúc ấy nhất cổ tác khí chữa khỏi, khẳng định có thể khỏi hẳn. Thất bại trong gang tấc, bỏ qua thời cơ tốt nhất, lại để trôi qua quá lâu, dù ngươi có tu vi Kim Đan, muốn chữa khỏi, độ khó so với năm đó lớn không chỉ gấp mười lần."
Niệm Hối nghe vậy, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Lần này nàng cũng không phải đến chữa bệnh, không nghĩ tới đối phương không chỉ nhìn ra nguyên nhân bệnh, ngay cả chuyện năm đó cũng một câu nói toạc ra.
Niệm Hối không khỏi quay đầu nhìn Ngân Xảo Nhi.
"Ta chưa từng kể với tiền bối."
Ngân Xảo Nhi lắc đầu liên tục, mặt mũi tràn đầy vui mừng, luôn miệng nói: "Tiền bối có thể chữa khỏi cho cô cô không? Hai trăm năm trước, trong nhà mời đại sư đan đạo mở một trương đan phương cho cô cô, nhưng Ngân gia chúng ta không hưng thịnh như hiện tại, luyện chế linh đan không đủ. Cha ta nói, lần này chỉ cần có thể chữa khỏi cho cô cô, bất luận cần gì, Ngân gia sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không giẫm lên vết xe đổ!"
"Linh đan không đủ?"
Tần Tang lắc đầu, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
"Theo ý bần đạo, cư sĩ không chỉ thân mang bệnh, mà còn tâm bệnh. Bản thân bệnh nhân không muốn trị, dù cho bần đạo có năng lực cải tử hoàn sinh, cũng trị không hết."
"Sẽ không! Sẽ không! Cô cô chắc chắn sẽ đồng ý!"
Ngân Xảo Nhi khẩn trương.
Chính Niệm Hối lại trầm mặc.
Họ Thạch im lặng nhìn bóng lưng Niệm Hối một lúc, chợt nhìn qua tượng thần.
Dưới ánh đèn, bức tượng có vẻ lốm đốm, trong mắt họ Thạch hơi mờ mịt, tự hỏi mình đang nghĩ gì.
Trầm mặc thật lâu, Niệm Hối đưa ra quyết định, trầm giọng nói: "Ta đồng ý, mời đạo trưởng giúp ta."
Ánh mắt Tần Tang như kiếm, Niệm Hối thản nhiên đối mặt.
Một lát sau, Tần Tang mở ra một trang giấy, viết xuống một số tên thuốc: "Các ngươi trở về, sưu tập những linh dược này ba phần, nửa năm sau mang đến Thanh Dương Quan, phía dưới là tiền xem bệnh."
Ngân Xảo Nhi đưa hai tay tiếp nhận, thiên ân vạn tạ, đỡ dậy Niệm Hối, do dự hỏi: "Cô cô, bây giờ chúng ta về nhà à?"
Liếc qua họ Thạch, Ngân Xảo Nhi lại nhìn cô cô, nhịn không được hỏi: "Thạch đạo hữu, không biết bây giờ tu hành ở danh sơn nào?"