Chương 2967: Thanh Dương trà lâu
Chương 2967: Thanh Dương trà lâu
"Quán trà?"
Ngọc Lãng vốn tưởng sư tỷ muốn xây dựng y quán: "Quán trà cũng tốt, kinh thành ngư long hỗn tạp, y thuật biểu hiện quá cao minh, dễ bị người hữu tâm để ý, nhiễu người thanh tĩnh."
Dần dần tới gần đô thành.
Hùng thành cao lớn uy mãnh làm cho người ta sợ hãi thán phục, bóng râm to lớn của tường thành bao phủ người đi đường, lại giống một con mãnh thú, thôn phệ người tiến vào đô thành, mãi mãi cũng không lấp đầy miệng nó.
Sư tỷ đệ cởi đạo bào, thay một thân thường phục, dung nhập vào đám người.
Tuấn mã dưới hông cả hai hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng dù sao cũng dưới chân thiên tử, không có gia hoả nào đui mù tìm đến phiền phức.
Thuận lợi vào thành, hai người đi lòng vòng trong thành, cảm thụ một chút phong thổ dưới chân thiên tử, sau đó thẳng đến Đào gia.
Sống tại kinh thành không dễ, Đào gia lại là cao môn đại hộ, rất tráng lệ.
Đào gia ở An Nghiệp phường, được xưng là một trong thành lớn nhất ở đô thành, một số phủ đệ vương công quý tộc cũng xây ở nơi này, hiển lộ rõ Đào gia thành tựu phi phàm trên việc buôn bán.
Hai người tìm tới Đào gia, tự giới thiệu.
Người gác cổng đã sớm được dặn dò, lập tức thông báo quản gia, nhiệt tình nói: "Là Ngọc Lãng công tử và tiểu Ngũ cô nương à? Đại thiếu gia không ở tại phủ thượng, nhưng đã dặn dò từ sớm, để nhị vị ở trong nội viện của đại thiếu gia."
Đào gia rất lớn, thiết kế bên trong là lâm viên, dời bước đổi cảnh, ngăn cách ồn ào náo động đô thành bên ngoài, bên trong lại rất yên tĩnh.
Quản gia dẫn bọn gã, vừa ngắm cảnh vừa đi.
"Đại thiếu gia đặc biệt phân phó, thư khố Đào gia, nhị vị có thể tùy ý ra vào, xem bất luận thư tịch gì. Ngày bình thường, Đào phủ không có bất luận người nào quấy rầy nhị vị." Quản gia nói.
Ngọc Lãng thầm nghĩ, Đào Dự quả nhiên hiểu ta.
Quản gia tiếp tục nói: "Nhị vị cần gì, chỉ cần phân phó, đại thiếu gia có lệnh, Đào phủ tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của nhị vị!"
Ngọc Lãng nhìn tiểu Ngũ một chút: "Chúng ta muốn một gian quán trà, lão tiên sinh có nơi nào đề cử không?"
"Quán trà?"
Quản gia hơi ngạc nhiên, trầm tư một lát: "Sản nghiệp Đào gia, phần lớn phân bố tại các phường Quang Uy, An Thiện, Diên Khang, đều có thể đổi thành quán trà, chẳng biết nhị vị có yêu cầu gì không?"
Thông qua thái độ của đại thiếu gia với hai người này, quản gia có thể đoán được, bọn hắn tuyệt không phải người thường.
Hai người này mở quán trà, khẳng định không phải vì kiếm tiền.
"Quy mô không lớn, không nhỏ, khách nhân không nhiều, không ít, không quá nghiêm trang phong nhã, tam giáo cửu lưu đều có thể tới, nhưng cũng đừng quá huyên náo, mời thêm hai vị tiên sinh kể chuyện, bình bình đạm đạm sống qua ngày. . ."
Đây là yêu cầu mà tiểu Ngũ nói ra, Ngọc Lãng thuật lại.
"Lão hủ đã rõ, vậy ta đi chọn mấy chỗ sản nghiệp thích hợp nhất, sau đó mời nhị vị chọn lựa!"
Quản gia lôi lệ phong hành, đưa bọn hắn đến nội viện Đào Dự, dàn xếp lại, sau đó cáo lui, sáng sớm hôm sau ngồi xe ngựa xuất phủ, dẫn bọn gã đến xem xét.
Quản gia chọn ra sản nghiệp khắp nơi, nhìn thấy chỗ thứ nhất, tiểu Ngũ đã chọn trúng.
Trong kinh thành, có thể nhìn thấy non sông tươi đẹp, rất khó có được.
Thành nội có mấy toà nội hồ lừng lẫy nổi danh, trong đó một tòa tên là Ngọc Yêu Hồ, tên như ý nghĩa, như eo ngọc mỹ nhân, làm người ta lưu luyến quên về.
Sản nghiệp Đào gia ở chỗ này là một tòa lầu gỗ hai tầng, hơn phân nửa tòa kéo dài đến mặt hồ, bên cạnh vẫn còn một tiểu viện, cảnh sắc thật tốt.
Ngày bình thường, rất đông người du lãm Ngọc Yêu Hồ, không lo vắng khách.
Mấu chốt là vị trí Ngọc Yêu Hồ, thượng du là Tuyên Nhân phường, là nơi quan lại quyền quý ở, hạ du là Thường An phường mà bình dân ở, lầu gỗ ở hạ du Ngọc Yêu Hồ, sẽ không để cho bình dân chùn bước.
Ngọc Lãng cực kì hài lòng: "Nơi này cách Quốc Tử Giám không xa, đáng tiếc ta không thể thường đến hỗ trợ sư tỷ, về sau vào triều làm quan, nói không chừng còn phải dịch dung để tới. Thạch đại ca tặng cho ta những bí tịch kia, ngược lại có một ít thuật dịch dung, khá tinh diệu."
"Nơi đây vốn là cờ quán, cải tạo chút là được, lão hủ phân phó người đi làm ngay, chắc ba ngày là có thể hoàn thành."
Quản gia biết được nội tình. Nơi đây bề ngoài là một chỗ cờ quán, kì thực có càn khôn khác, là nơi Đào phủ dùng để âm thầm chiêu đãi một số khách quý.
Bất quá, nếu đại thiếu gia phân phó, mấy vị lão gia Đào gia cũng ngầm cho phép, không có tiền cũng không sao, cứ đổi.
"Chậm đã!"
Ngọc Lãng gọi lại quản gia, lấy ra mấy thỏi vàng: "Chừng này có đủ mua chỗ sản nghiệp này không?"
"Cái này, lão hủ theo mệnh lệnh đại thiếu gia làm việc, vốn nên đưa cho nhị vị. . . ."
Quản gia một mặt khó xử.
"Đây là sản nghiệp Đào phủ." Ngọc Lãng nói.
Quản gia lập tức hiểu rõ, đối phương có giao tình với đại thiếu gia, nhưng không muốn thiếu ân tình Đào phủ.
Có thể tiện tay lấy ra mấy thỏi vàng, há có thể là người bình thường.
Có đôi khi, ân tình cũng không phải dễ bán như vậy.
Đêm đó.
Cờ quán trống rỗng, các thị nữ đều dời ra ngoài, ngày thứ ba sửa soạn mới xong, đồng thời đổi lại bảng hiệu.
"Gọi quán trà cũng được, nhưng quá thanh nhã. Thanh Dương trà lâu, nghe thật lạ! Ha ha. . . Sư tỷ, nếu sư phụ biết thì có tức giận không?"
Ngọc Lãng nhìn bảng hiệu, gần như cười ra tiếng, quay đầu phát hiện sư tỷ đã chạy tới phía sau quầy, tiến vào chỗ chưởng quỹ.
Về sau, nàng sẽ làm một vị nữ chưởng quỹ.
Người kể chuyện, bồi bàn, làm việc vặt, thậm chí nước trà, lửa than, điểm tâm, đều do người Đào gia xử lý, không cần bọn hắn hao tâm tổn trí.
"A? Nơi này đổi thành trà lâu khi nào?"
"Ta nhớ trước kia là cờ quán, thần thần bí bí, người bình thường không cho vào."
"Đi! Đi xem một chút. . ."
. . .
Thay đổi bảng hiệu trà lâu, rất nhanh hấp dẫn một nhóm khách nhân đến, thấy giá cả hợp lý, tiên sinh kể chuyện cũng phi thường ra sức, vẫn còn một vị nữ chưởng quỹ hiếm thấy, nên tìm vị ngồi xuống.
Lục tục ngo ngoe, lại gần như đầy khách.
Tiểu Ngũ xử lý sự vụ, ban đầu có chút lúng túng, nhưng rất nhanh thành thạo điêu luyện.
Tiên sinh kể chuyện kể chuyện xưa, tình tiết cũng không quá lay động lòng người, khách nhân thưởng thức trà, đàm luận, thỉnh thoảng nghe tới một đoạn, khoan thai tự đắc.
Ngọc Lãng giúp một lát, cũng ngồi vào phía sau quầy, thanh âm các thực khách trò chuyện rơi vào trong tai.
Đầy hứng thú nghe chốc lát, Ngọc Lãng nói: "Sư tỷ, ta biết tại sao tỷ muốn mở quán trà, sao tỷ lại nghĩ ra vậy?"
Tiểu Ngũ nói khẽ: "Nhiều năm trước, trên một chiếc lâu thuyền xuôi sông, sư phụ xem bệnh cho người ta, tiền xem bệnh là chuyện xưa của bọn hắn, ta ở một bên nghe kể chuyện. Khi đó, có rất nhiều chuyện ta nghe không hiểu."
"Rất thú vị, bất quá cuối cùng là chuyện xưa của người khác . . ."
Ngọc Lãng do dự nói: "Sư tỷ không muốn có chuyện xưa của mình sao?"
"Chuyện xưa của mình?"
Tiểu Ngũ xuất thần nhìn khách nhân trong tiệm trà.
"Có thể thử lưu tại thế gian một đoạn chuyện xưa của mình. Ví dụ như, bắt đầu làm nữ chưởng quỹ trà lâu." Ngọc Lãng nói.
Tình đời, tình người.
Sau lần bị hãm hại và phản bội đột ngột kia, sư tỷ không rời xa thế tục, lại ẩn ẩn phong bế tình cảm bản thân.
Chính Ngọc Lãng tỉnh tỉnh mê mê, không thể trực tiếp khuyên bảo sư tỷ từ phương diện chữ "Tình", chỉ có đề nghị sư tỷ, làm từ chuyện nhỏ, tự nhiên vậy mà phát sinh cải biến.
(Dg: Mời các đạo hữu vô quán uống tách trà và đợi truyện!)