Chương 2970: Tin dữ
Chương 2970: Tin dữ
Không sợ bị người ta biết gã có quan hệ với trà lâu, nhưng sẽ làm phiền Tiểu Ngũ thanh tịnh, ảnh hưởng nàng nhập thế.
"Ấn châu đưa Hàm Hồ Xuân tới, Trạng Nguyên công thử một lần, không thể so với cống trà của hoang thượng."
Tiểu Ngũ đích thân ngâm trà cho Ngọc Lãng.
"Sư tỷ cũng cười đệ sao!"
Ngọc Lãng cố ý phàn nàn, trong lòng lại rất cao hứng.
Nhập thế ba năm, sư tỷ thay đổi rất nhiều, biết nói đùa.
Ngọc Lãng nghĩ đến chuyện hơi bất kính, trên thân sư tỷ đã nhiều hơn mấy phần nhân khí.
Bưng trà thưởng thức, Ngọc Lãng khen một tiếng trà ngon, nói tiếp: "Thái tử muốn tiến cử đệ vào Hộ bộ, nhưng đệ quyết định nên đi vào Hàn Lâm viện trước."
"Theo ta quan sát, mặc dù tuổi của hoàng thượng đã cao, thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, không có gì bất ngờ xảy ra, dư sức sống mười năm nữa."
"Hoàng thượng nói ra lời ngọc, điểm ta là trạng nguyên, cũng là mịt mờ biểu đạt thái độ với thái tử."
"Ta khuyên thái tử an tâm chớ vội, hoàng thượng là minh quân, bên ta chiếm cứ đại nghĩa, nên dữ bình tĩnh, mặc cho gió đông gió bắc, chúng ta vẫn lù lù bất động! Đào Đằng cũng đồng ý."
Ngọc Lãng nói liên miên lải nhải, kể ra mình và thái từ cùng Đào Đằng, bí mật mưu đồ, kế hoạch về sau, đều không giữ lại chút nào.
Tiểu Ngũ ngồi đối diện, dùng tay nâng má, chăm chú làm người lắng nghe.
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Ngọc Lãng để chén trà xuống, tự giễu nói: "Không sợ sư tỷ chê cười, trong lòng đệ có chút khẩn trương cùng thấp thỏm, ngồi trong bữa tiệc mới cảm nhận được tài danh lợi hại, nói ra với sư tỷ, lòng đệ nhẹ nhõm nhiều."
Gã đứng lên, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tiểu Ngũ ôn thanh nói: "Về sau thường tới."
"Ừm!"
Ngọc Lãng trọng trọng gật đầu, đi ra trà lâu, như trút được gánh nặng.
··· ···
"Năm năm trước, ta kết luận rằng hoàng thượng chỉ sống được sáu bảy năm nữa, suýt nữa nhìn nhầm, làm mất mặt tên tuổi của sư phụ, tháng trước hoàng thượng đột ngột phát bệnh hiểm nghèo, trong cung truyền tin tức ra, mọi người đều chuẩn bị hoàng thượng băng hà, không nghĩ tới hôm nay hoàng thượng đột nhiên lên triều sớm, khí sắc hồng nhuận, không có dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi."
"Trận bệnh này rất kỳ lạ, mấy vị hoàng tử không giữ được bình tĩnh, lộ một ít chân ngựa."
"Nhị hoàng tử trầm ổn hơn tưởng tượng, nhưng cũng bị chúng ta tìm được chút dấu vết, không ngờ sau lưng của gã liên lụy sâu như thế, may mắn phát hiện sớm!"
"May mà thái tử nghe khuyên, bất quá, cũng nên để Đào Dự bắt đầu hành động."
"À, đúng rồi! Phu tử đã là một Phủ chủ, nhưng lại không muốn rời biên quan, cũng không cho phép ta vì người làm chút chuyện."
Trong gian phòng trang nhã, chỉ có hai tỷ đệ.
Ngọc Lãng hiện ra chân dung, hắn để râu, khuôn mặt không còn vết tích ngây ngô, thay vào đó là khí độ cao vị.
Gã híp mắt, dựa lưng vào ghế.
Chỉ có ở chỗ của sư tỷ, gã mới dám buông lỏng.
… …
Lại một năm xuân nữa.
Nước mưa tí tách, khách nhân không nhiều.
Tiểu Ngũ buồn bực ngán ngẩm ngồi trong quán, ngẩng đầu nhìn văn sĩ mặc thanh sam, tay cầm quạt xếp, mỉm cười nói: "Tới rồi."
"Vẫn lừa không được sư tỷ!" Ngọc Lãng ủ rũ trả lời.
Dịch dung thuật của gã sớm đã lô hỏa thuần thanh, nhưng bất luận ngụy trang thế nào, sư tỷ đều liếc mắt nhìn ra được, sư tỷ rõ ràng không có tu vi, nhãn lực vẫn độc như cũ.
"Bởi vì chúng ta quá quen thuộc."
Tiểu Ngũ lấy ra một bình trà: "Nếm thử trà mới."
Hai người không đi lầu hai, tìm chỗ ở lầu một ngồi xuống, có thể nhìn thấy cảnh hồ.
"Sư nương sinh một nữ nhi, mẹ con bình an, sư tỷ muốn tặng lễ không?" Ngọc Lãng nói.
Tiểu Ngũ cao hứng hỏi: "Tên gì?"
"Tên là Thích Nhi." Ngọc Lãng nhìn khách nhân trong trà lâu, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, vụng trộm chỉ một thư sinh ngồi chỗ hẻo lánh: "Vị Lạc công tử kia lại tới."
Thư sinh ngồi một mình, trước mặt có nước trà và điểm tâm, lại không có tâm tình nhấm nháp, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tới.
"Đệ đã nói, Lạc công tử thích sư tỷ." Ngọc Lãng cười đùa.
Để phòng phiền phức, Tiểu Ngũ ngụy trang ra dung mạo không xuất sắc, thậm chí cố ý thiếu hụt, nhưng tránh không được có người tuệ nhãn biết châu, bị khí chất đặc biệt của nàng hấp dẫn.
"Ba ngày trước, có người làm mối cho hắn."
Tiểu Ngũ trả lời, thần sắc thản nhiên, không chút ngượng ngùng nào.
"Làm mối?"
Ngọc Lãng ngạc nhiên hỏi: "Sư tỷ không đáp ứng sao?"
Tiểu Ngũ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xem gã.
"Sư tỷ thích hắn không? Hoặc là nói, có một tia hảo cảm với hắn?" Ngọc Lãng hỏi.
"Không thích." Tiểu Ngũ không chút do dự lắc đầu: "Ta còn không biết cái gì gọi là thích, đối với ta hắn và người khác không có gì khác biệt, cho nên khẳng định không thích."
"Kỳ thật, sư tỷ có thể thử, thích một người, làm phu thê một thế, sư phụ nhất định cho phép." Ngọc Lãng cân nhắc nói.
Có thể thích một người, nói rõ thật sự nhập thế.
Làm phu thê một thế, cùng phu quân sống hết đời, sau đó lại tìm tiên đồ, cũng không tính là chậm trễ. Phu quân có thiên phú thì tốt hơn, có thể kết làm đạo lữ tu tiên.
Bất quá, Ngọc Lãng chợt nhớ ra, thân thể của sư tỷ chỉ là một tiểu nữ hài, mà lại thiên tính lãnh đạm.
Thực khó mà tưởng tượng, khi sư tỷ kết làm phu thê với người khác, là tình cảnh thế nào.
"Ngươi muốn kết hôn?" Tiểu Ngũ hỏi.
Ngọc Lãng gật đầu: "Kéo không nổi nữa, đã nhập thế thì phải tuân thủ quy cũ của phàm nhân, tên Đào Đằng kia bị cưỡng ép trói vào động phòng, sinh một nhi tử. Phủ của đệ, bị bà mối đạp cửa, làm quen một vị cô nương, là nữ nhi của Lễ Bộ thị lang, tài sắc đều tốt, nhưng phải được sư phụ ân chuẩn."
"Ngươi coi trọng cô nương kia, sư phụ sẽ thích, phu tử đến không?" Tiểu Ngũ hỏi.
Chắc chắn Tần Tang sẽ không có mặt, chỉ có Trần Chân Khanh ra mặt với tư cách trưởng bối.
"Phu tử bận lo bách tính, nhưng sẽ về kinh báo cáo công tác, đệ không tin giờ lành cái gì, chỉ chờ ngày phu tử đến kinh đô." Ngọc Lãng nói xong, liếc mắt nhìn Lạc công tử, mặc niệm cho hắn.
… …
"Hoàng thượng sống lâu hơn đệ dự tính, nhưng thân thể ngày càng sa sút, mấy vị hoàng tử đã sớm bắt đầu hành động, trong khoảng thời gian này, đệ không thể phân tâm, không thể tới nữa. Trong kinh hỗn tạp, thế cục vô cùng hỗn loạn, hay là sư tỷ tạm ngừng kinh doanh nửa năm, chờ thế cục ổn định lại!"
Ngọc Lãng trầm giọng nói, Tiểu Ngũ tự phong tu vi, biến thành phàm nhân, sẽ bị đại thế lôi cuốn, thuận thế mà làm.
Tiểu Ngũ ừm một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ngươi phải cẩn thận!"
Câu căn dặn này, không phải vì lo lắng an nguy cho Ngọc Lãng.
Tình thế không ổn, gã có thể tùy thời bứt ra, nhưng chí hướng của gã, nhập thế mười một năm, tất cả cố gắng chảy về biển đông.
"Dưới sự giúp đỡ của chúng ta, nhị hoàng tử lộ ra nhiều sơ hở hơn, biến số duy nhất chính là di chiếu của hoàng thượng! Di chiếu vừa ra, nhị hoàng tử không có khả năng lật bàn! Ngược lại muốn xem, tên đó có đảm lượng bức thoái vị hay không!"
Ngọc Lãng lộ ra nụ cười lạnh, nói thêm mấy câu với Tiểu Ngũ, tiếp đó vội vàng rời đi.
Đông cung của thái tử, trong phủ hoàng tử, tất cả ti nha môn, Tần phủ, Đào phủ...
Thậm chí toàn bộ Yến quốc, đều cuồn cuộn sóng ngầm, khua chiêng gõ trống chuẩn bị, vô số ánh mắt tập trung tại hoàng cung, tất cả mọi người đang chờ đợi một tin tức.
Ngay lúc thế cục hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, một phong cấp báo vào kinh thành.
Nhìn thấy cấp báo, Ngọc Lãng quá sợ hãi.
Đại Lương Quốc ngang nhiên xé bỏ khế ước, biên quan xảy ra chiến tranh.