Chương 2981: Bách Lý Nguyên Anh
Chương 2981: Bách Lý Nguyên Anh
Quan Dương Sơn, Bách Lý thị.
Thế gia tu tiên lững lẫy ở Yến quốc.
Mấy trăm năm qua, thực lực gia tộc ngày càng cường thịnh, trong hơn hai trăm năm, liên tiếp xuất hiện hai thiên tài, thành tựu Nguyên anh.
Trong tộc có ba vị lão tổ Nguyên anh tọa trấn, dù chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, trong một đám gia tộc tu tiên cũng được xưng là dị số.
Một thế lực cường đại như thế, lại bị địch nhân đánh lên sơn môn, đang lọt vào vây công.
Sa Gia Vũ dừng lại phía xa, nhìn Quan Dương Sơn, chỉ thấy nơi đó gió giục mây vần, ba động linh lực mắt thường có thể thấy được.
'Ầm ầm ầm!'
Sa Gia Vũ ở chỗ này cũng cảm nhận được chấn động mãnh liệt, từ Quan Dương Sơn truyền tới.
Trong núi không ngừng bắn ra quang mang màu sắc khác nhau, chiếu rọi mây đen trên không trung, hình thành từng mảnh vân hà.
Đây là dị tượng do đạo thuật và pháp bảo hình thành.
Giữa những dị tượng này, bắt mắt nhất chính là tám cây Xích Hỏa long trụ, chính là đại trận hộ sơn Bách Lý thị.
Xích Hỏa long trụ cao gần trăm trượng, chia ra đứng sừng sững tám hướng Quan Dương Sơn, trên mỗi long trụ có một đầu hỏa long uốn lượn.
Hỏa long uy mãnh dị thường, giương nanh múa vuốt, như vật sống xuyên thẳng qua hoả diễm, sau một lát lại phun lên trời một ngụm lửa.
Hỏa diễm giữa không trung lan ra, nối thành một mảnh biển lửa, che đậy Quan Dương Sơn phía dưới.
Bất quá, dưới thế công hung hãn từ bên ngoài, hỏa diễm trong biển lửa trong nháy mắt bị đánh tan một tầng.
Bình chướng hoả diễm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên yếu đi.
Một khi biển lửa bị đánh tan, tức đại trận hộ sơn Bách Lý thị bị phá, sơn môn và toàn tộc Bách Lý thị bại lộ trước mặt địch nhân.
"Khải Sát Môn Tỏa Sát Đao!"
"Đông Kiếm Sơn Sư Khiếu Pháp Kiếm!"
"Quảng gia Âm La Cửu Linh Phiên. . . . ."
"Tề lão Địa Nguyên Lôi Cổ!"
. . .
Sa Gia Vũ càng xem càng kinh hãi.
Khải Sát Môn, Đông Kiếm Sơn, Quảng gia. . .
Đây đều là danh môn vọng tộc gần Yến quốc, hoàn toàn không kém Bách Lý thị lúc toàn thịnh.
Đám người Tề lão cũng là tán tu rất nổi danh.
Bách Lý thị rốt cuộc đã làm gì khiến người phẫn nộ, dẫn tới tông môn, thế gia và tán tu vây quét?
Bách Lý thị một mình đối kháng nhiều cường địch như vậy, một cây chẳng chống vững nhà. Dù cho Bách Lý Tình Không không chết ở trong tay gã, cũng không cải biến được kết cục.
Quanh Quan Dương Sơn bị triệt để phong tỏa, thậm chí bày ra trận pháp càng lớn hơn, phòng ngừa có người đào tẩu, một bộ dạng phải diệt tộc Bách Lý thị.
Bách Lý thị gặp phải cục diện này, càng tuyệt vọng hơn Sa gia năm đó.
Sa Gia Vũ không tưởng tượng nổi, Bách Lý thị sẽ phá cục thế nào.
Nhìn thấy cừu gia sắp bị diệt tới nơi, trên mặt Sa Gia Vũ lại không có vẻ mừng rỡ, ánh mắt phức tạp.
Đúng lúc này, Quan Dương Sơn truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa.
Một chùm thanh quang xuyên qua mây đen không trung.
Tu sĩ trôi nổi phía trên Quan Dương Sơn nhao nhao né tránh.
Chỉ thấy thanh quang từ trên trời giáng xuống.
Chỉ một thoáng, dãy núi ngọc bích xuyên thấu.
Thanh quang như kiếm, thế như bôn lôi, thẳng đến chủ phong Quan Dương Sơn, trung tâm tám cây long trụ.
'Ầm!'
Liệt hỏa phấp phới.
Hỏa diễm dâng lên ngàn trượng, thương khung một mảnh màu đỏ.
Thanh quang đến thời cơ vô cùng tinh chuẩn, vừa lúc ngay trước hỏa long phun lửa, ngay lúc biển lửa yếu nhất.
Dưới thanh thế kinh người, đại trận hộ sơn Thủ Dương Sơn đã trở nên yếu ớt không chịu nổi.
Ngay lúc nguy cơ, phía dưới hoả trụ bay ra từng bóng người, vờn quanh hỏa trụ, điên cuồng quán chú chân nguyên vào.
Nét mặt của bọn họ khác nhau, có đờ đẫn, có tuyệt vọng, có phẫn nộ, lại chỉ có thể phí công giãy dụa sau cùng.
"Bách Lý Nguyên Anh còn không ra, muốn làm con rùa đen rút đầu đến chết sao, hôm nay chính là ngày diệt tộc của ngươi! Ha ha. . ."
Có người cuồng tiếu, tiếng cười tràn ngập khoái ý, hiển nhiên có thù hận với Bách Lý thị.
Bách Lý Nguyên Anh, chính là gia chủ đương đại Bách Lý thị, hùng tài đại lược, hợp tung liên hoành tại tu tiên giới, là công thần Bách Lý thị đại hưng.
Hủy diệt Sa gia, chính là bút tích của lão.
Đại đa số người chỉ yên lặng nhìn Quan Dương Sơn, đồng thời không mở miệng mỉa mai, có người đáy mắt hiện lên vẻ thỏ tử hồ bi, lại chỉ có thể trong lòng thầm than, ra tay lại không lưu tình chút nào.
Tiếng cuồng tiếu rốt cuộc kích Bách Lý Nguyên Anh đi ra.
Chủ phong Thủ Dương Sơn, một tòa đại điện bạch ngọc, cửa điện mở rộng, đi ra một lão giả.
Lão giả tóc bạc trắng, lại không có vẻ già yếu.
Đứng trước cục diện này, lão vẫn có thể gặp nguy không loạn, đứng thẳng tắp ở nơi đó, ngửa đầu nhìn lên trời, gằn từng chữ một: "Bách Lý nhất tộc ta rốt cuộc đắc tội chư vị đồng đạo chỗ nào, nếu như tội đáng diệt tộc, lão phu chết mà không oán! Nếu không, nên cho lão phu một lý do?"
Nghe được lời nói này, người cuồng tiếu kia, tiếng cười lại nhiều hơn một ít mỉa mai và nghiền ngẫm.
"Bách Lý lão quỷ ngươi xảo trá đa đoan, khó nói rõ nhân tâm thiên hạ ủng hộ hay phản đối? Nghĩ xem Bách Lý nhất tộc ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ác đi!"
Bách Lý Nguyên Anh khinh thường để ý tới người này, thấy những người khác trầm mặc không nói, nhìn về phía người quen.
"Cổ môn chủ, một trăm năm mươi sáu năm trước, đệ tử chân truyền Khải Sát Môn và hậu bối lão phu tranh đấu. Nếu như ta nhớ không lầm, hậu bối ta là bị tập kích, một chết một bị thương, lão phu chỉ bắt hung thủ tự phế tu vi, đồng thời bái ba bái trước mộ phần, sau đó bỏ qua việc này, thành toàn mặt mũi ngươi ta, Cổ môn chủ chẳng lẽ một mực sinh lòng bất mãn?"
Ở phía tây đỉnh núi, một vị đại hán mang mặt nạ đồng đứng trên đỉnh núi.
Nghe vậy, sắc mặt gã hơi ngưng lại, tránh đi ánh mắt Bách Lý Nguyên Anh, không trả lời.
Thấy thế, Bách Lý Nguyên Anh lại quay đầu nhìn về phía một nữ tử.
"Quảng đạo hữu, năm đó tam đệ phụ ngươi, ta bắt hắn diện bích trăm năm, cả đời không được đi vào phạm vi ngàn dặm quanh Quảng gia. Bị đạo hữu trút giận, đánh chết đả thương tộc nhân, xem như xóa bỏ. Sau đó Bách Lý nhất tộc nhìn thấy Quảng đạo hữu, chủ động nhượng bộ lui binh. Tam đệ trùng kích Nguyên anh thất bại, sớm đã thân tử đạo tiêu, Quảng đạo hữu còn không thể buông được sao?"
Nữ tử phong thái yểu điệu, thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, lại là nhân vật cùng thời với Bách Lý Nguyên Anh.
Nàng kia cười lạnh: "Những chuyện cũ trước kia, thuở thiếu thời là nghiệt duyên, bản cung còn không đến mức ghi hận đến bây giờ!"
"Vậy là nguyên do khác."
Ánh mắt Bách Lý Nguyên Anh sáng lên: "Lão phu dù quanh năm bế quan, lại nắm rõ đại sự trong tộc như lòng bàn tay. Là bất hiếu tử nào đắc tội Quảng gia, còn dám giấu diếm ta!"
Mắt lão lộ ra sát cơ, đảo qua tộc nhân của mình.
Tu sĩ ngoài núi, tiếp xúc đến ánh mắt của lão, không khỏi đáy lòng phát lạnh.
Không có ai nghi ngờ, một khi bị Bách Lý Nguyên Anh bắt được người kia, chắc chắn đánh chết tại chỗ.
Vẫn không ai trả lời.
Bách Lý Nguyên Anh lại nhìn về phía một mảnh lôi vân ngoài núi.
Trong lôi vân là từng hồi tiếng trống, mơ hồ có thể thấy được một cái trống lớn, phía trên ngồi xếp bằng một vị lão nhân.
Bách Lý Nguyên Anh trầm giọng nói: "Tề lão. . ."
"Ai!"
Tề lão thở dài một tiếng: "Bách Lý huynh, lão phu tuy là tán tu, nhưng cũng biết quản lý gia tộc gian nan, kính ngươi đã cúc cung tận tuỵ cho Bách Lý thị tộc. Bất quá, Bách Lý huynh vẫn còn không rõ sao, thế đạo này, đã không còn mọi việc luôn thuận lợi! Tu Tiên Giới thay đổi, Bách Lý huynh lần này đã chậm chạp rồi . . ."