Chương 2992: Hạ cờ
Chương 2992: Hạ cờ
Sau khi xuống núi.
Đào Đằng và Ngọc Lãng không suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ phụ tá quốc quân, chăm lo quản lý, tận hết khả năng tăng cường quốc lực nước Yến.
Sẵn sàng ra trận, nghênh đón chiến tranh.
Chiến tranh đúng hẹn mà tới.
Kỳ quốc ở phía bắc ngang nhiên xuất binh, Yến quốc phái binh tới trấn giữ.
Ngọc Lãng tọa trấn triều đình, Đào Đằng suất lĩnh đại quân, một trong một ngoài, không chút hoang mang quét sạch các tiểu quốc ở gần Yến quốc.
Ngắn ngủi ba năm, chư quốc đều thần phục, quốc lực nước Yến cường thịnh đến đỉnh điểm.
Không chỉ Yến quốc, toàn bộ nhân gian đều loạn.
Nước lớn chiếm đoạt nước nhỏ, sau đó nước lớn công phạt lẫn nhau.
Chiếm đoạt, phân liệt, khắp nơi đều có.
Đến lúc này, trận tranh ngôi tại Đại Lương còn chưa kết thúc, quốc gia ẩn ẩn có xu thế phân liệt.
Tình hình này do hai phe thôi động, người sáng suốt đều nhìn ra cái bóng của tu tiên giả.
Yến quốc vừa chống đỡ Kỳ quốc, vừa câu liên với tam hoàng tử Đại Lương, tham dự tranh ngôi.
Ở các nước khác cũng có tình hình tương tự, nhìn mãi quen mắt.
Cho dù đứng chung trận doanh, cũng sẽ vì tranh công mà xảy ra mâu thuẫn, không ai cam nguyện làm kẻ dưới, phân thắng bại xong mới liên hợp lại.
Nhân gian bất ổn tứ bề, càng thêm hỗn loạn, tu tiên giả xuất hiện khắp nơi.
Ngọc Lãng liên thủ với Đào Đằng, Yến quốc trổ hết tài năng, nhiều lần khuếch trương bản đồ.
Nếu không có tu tiên giới áp bách, chiến tranh sẽ không bao giờ dừng lại.
Yến quốc sẽ trở thành cường quốc mạnh chưa từng có.
Chỉ có điều, phải trả giá vô cùng nặng nề.
… …
Nhân gian khói lửa khắp nơi.
Tu tiên giới không ngừng chém giết nhau.
Chỉ có đạo tràng của Tần Tang, không bị ảnh hưởng.
Bộ hạ của Tần Tang đều xuống núi, trong lúc nhất thời, đạo tràng trở nên quạnh quẽ.
Chỉ có một ít yêu binh ở lại, cách mỗi đoạn thời gian, cẩn trọng tuần tra chung quanh đạo tràng.
Trên đỉnh núi, cánh cửa động phủ vẫn đóng chặt như cũ.
Một ngày này.
Cửa đá lặng yên mở ra, Tần Tang đi ra.
Hắn nhìn về phía ngoài núi, ánh mắt phảng phất như nhìn thấy hết toàn bộ hỏa vực.
Dừng lại một lát, Tần Tang vẫy tay, trong dung nham bắn ra một sợi kim tuyến, chính là Hỏa Ngọc Ngô Công.
Hỏa Ngọc Ngô Công độ kiếp thành công, bước vào Đệ Ngũ biến, ngoại hình càng thêm uy vũ, hung mãnh.
Nó là Hỏa Ngọc Ngô Công cảnh giới Ngũ Biến, cả thế gian có số lượng không nhiều.
Sau khi đột phá Ngũ Biến, Hỏa Ngọc Ngô Công chưa từng xuất hiện dị biến, không thấy chút dấu hiệu lột xác thành Thủy Hỏa Thần Ngô.
Tần Tang không biết nên giúp Hỏa Ngọc Ngô Công thế nào, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Tiếp theo, trong đan điền bay ra một đạo điệp ảnh, rơi xuống đầu vai Tần Tang.
Đáng tiếc, muốn cho Thiên Mục Điệp đột phá Lục Biến, không phải chuyện dễ dàng, nếu không sẽ giúp đỡ được Tần Tang rất lớn.
Một người hai trùng chợt biến mất không thấy.
Sau đó Tần Tang đi khắp hỏa vực.
Lợi dụng năng lực tầm bảo của Hỏa Ngọc Ngô Công cùng với thần thông Thiên Mục của Thiên Mục Điệp, thăm dò mỗi một góc.
Đồng thời Tần Tang cường điệu lưu ý mẫy chỗ di tích mà Thi Ma Lạc Hồn Uyên phát hiện.
Hắn muốn biết, bảo vật làm cho hai thế lực lớn cảm thấy hứng thú, đại động can qua như thế là cái gì.
Hai thế lực lớn không ngừng phái cao thủ ra, tiến vào hỏa vực, trong đó có cao thủ Hóa Thần hậu kỳ.
Bất quá hai bên sẽ không khinh động đến tu sĩ Luyện Hư, bọn họ chỉ ngồi điếu ngư đài, chỉ bằng những người này không thể nào phát hiện Tần Tang.
Tần Tang chú ý tới, trong khoảng thời gian qua, lại có di tích mới bị khai quật ra.
Ở trong đó, Lạc Hồn Uyên khống chế nhiều di tích nhất.
Thoạt nhìn, Lạc Hồn Uyên chiếm cứ thượng phong.
Có nhiều chỗ, Tần Tang cũng không tiện xông vào, cẩn thận cảm ứng về sau, xác nhận những chỗ này đều có liên quan với đồng trụ.
Trong quá trình du lịch, Tần Tang tận mắt nhìn thấy hai thế lực tranh đấu.
Một di tích mới bị phát hiện.
Cửu tiên của Vân Đô Thiên, hiện thân bốn vị, thực lực của Lạc Hồn Uyên cũng tương xứng.
Thời điểm hai bên kịch chiến, không ai phát hiện, có một người lặng yên tiến vào di tích.
Tần Tang nhàn nhã đi bộ trong di tích, không sợ lão tổ của hai bên sẽ có mặt.
Quả nhiên, chỗ di tích này cùng đạo trường của hắn có chung nguồn gốc.
Thăm dò một phen, Tần Tang tìm ra nhiều chỗ khác biệt.
Cấm chế nơi đây, nhìn như cùng loại với cấm chế trong đạo tràng, kì thực chênh lệch không nhỏ.
Trận cấm trong đạo tràng phức tạp, huyền ảo hơn, hẳn là bộ phận quan trọng hơn.
"Bàn Long cổ trận."
Dứng tại trung tâm di tích, Tần Tang lầm bầm bốn chữ.
Trước đó chưa từng nghe qua loại cổ trận này.
Nhưng chỉ bằng phát hiện này, cũng đủ để làm rung động lòng người.
Giả sử mỗi một khu di tích đều là một bộ phận của Bàn Long cổ trận, vậy tòa cổ trận này còn hùng vĩ hơn cả trận đàn.
Tần Tang thậm chí hoài nghi, toàn bộ hỏa vực, bất quá là một phần nhỏ của Bàn Long cổ trận.
Nếu thật như thế, thế lực bố trí ra cổ trận này, thực lực cực mạnh, khó mà tưởng tượng nổi.
Lạc Hồn Uyên và Vân Đô Thiên cộng lại cũng vô pháp so sánh, khó trách bọn họ để bụng như thế.
Tần Tang muốn tìm những di tích khác, không ngờ có hai con linh trùng trợ giúp, lại không thu hoạch được gì.
Rất hiển nhiên, hai thế lực có thủ đoạn đặc thù.
Tần Tang không tiếp tục lãng phí tinh lực.
Mỗi khi đi qua di tích bị đào móc ra, Tần Tang đạt được một kết luận, đồng trụ nhất định là bộ phận vô cùng trọng yếu của Bàn Long cổ trận.
Như thế liền dễ làm.
Du lịch một vòng, Tần Tang trở về đạo tràng, tiến vào hỏa thất, trầm tư nhìn đồng trụ.
Mấy ngày sau.
Tần Tang bay lên bên trên đạo tràng, nhắm ngay phía dưới, liên tiếp đánh ra đạo đạo ấn quyết.
Theo động tác của Tần Tang, toàn bộ đạo tràng rung chuyển.
Dung nham sôi trào, một cây lại một cây trận kỳ mọc lên, ngọn núi bắt đầu nhô lên.
'Vèo, vèo, vèo!'
Sơn phong lăng không.
Trận kỳ vờn quanh, phi tốc xoay tròn, cắm vào ngọn núi.
Một tiếng oanh minh vang lên, dị tượng biến mất.
Phía sau Tần Tang hiện ra thanh loan, ôm sơn phong, bay đến một chỗ khác trong hồ dung nham, từ từ rơi xuống hồ.
Động phủ và yêu binh đều bị che giấu.
Hơn hai trăm năm trước, Tần Tang tự tay mở ra đạo tràng này, ngày nay lại tự tay hủy nó.
Đạo tràng khôi phục kiểu cũ, di tích hiện ra dưới ánh mặt trời.
Ngón tay Tần Tang liên tục gảy, trận cấm di tích dần dần khôi phục hình dáng cũ.
Tần Tang không phục hồi di tích hoàn toàn như cũ, cuối cùng dời đồng trụ và bộ phận hạch tâm nhất ra.
Chung quanh đạo tràng sớm đã bị Tần Tang phong tỏa, toàn bộ quá trình đều không kinh động đến ai.
Làm tốt hết thảy, Tần Tang nhìn về phía nam.
Tông chủ của Vân Đô Thiên là Cô Vân Tẩu, lão tổ Lạc Hồn Uyên là Bất Hóa Cốt Minh, hai người đang đánh cờ quên cả trời đất.
Cũng nên đến phiên hắn hạ cờ.
Thần sắc Tần Tang trầm xuống, hất tay áo lên, mang theo đồng trụ bay về phía nam.
Bay ra hỏa vực, tiến vào sa mạc.
Bên dưới sa mạc cũng có viêm mạch liên thông với hỏa vực, kỳ thật có thể xem như một phần của hỏa vực.
Đi vào trong sa mạc, Tần Tang ngừng lại ở chỗ nào đó.
Nơi này chính là chỗ Tần Tang hạ cờ!