Chương 2994: Tiên nhân hiển thánh
Chương 2994: Tiên nhân hiển thánh
Có được đại nghĩa, Yến quốc xuất binh đánh Đại Lương.
Triệu Đô và Đào Dự lãnh binh tiên phong, thế cục trong nước đã định, Ngọc Lãng không cần đích thân tọa trấn Yến quốc.
Vua Yến quốc sắc phong Ngọc Lãng là đại nguyên soái, dẫn đầu tam quân.
Nhiều năm qua, Ngọc Lãng có uy vọng cao không ai bằng, đại quân lập tức đại chấn sĩ khí.
Yến quốc mưu đồ đã lâu, tiến vào cảnh nội Đại Lương, dương lên lá cờ tam hoàng tử, thừa dịp Đại Lương đang nội loạn, thế cục bất ổn, đại quân thế như chẻ tre, hạ ba châu trong một tháng, tiếp tục tiến quân đến kinh đô.
Trong lúc nhất thời, Đại Lương bấp bênh, lòng người bàng hoàng.
Thắng lợi nằm trong tầm mắt, lại có mật tín truyền đến, vua Đại Lương viết thư cho Kỳ quốc, dẫn đại quân Kỳ quốc xuôi nam, hai nước hợp binh, chuẩn bị chống lại Yến quốc.
Chỉ có điều, đến tột cùng là xua hổ nuốt sói, hay là thịnh yến chia cắt, còn chưa biết.
Đám người Ngọc Lãng thương nghị, quyết định tiếp tục tiến binh.
Rốt cục ba quân gặp nhau tại Hoàng châu.
Hoàng châu cách kinh đô chưa tới năm trăm dặm, bên trong Hoàng châu có con sông lớn tên là Đỗ Giang.
Một khi đại quân vượt sông, liền có thể tiến quân thần tốc, cho đến kinh đô, Đại Lương không còn nơi hiểm yếu nào để chống lại.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng của Đại Lương.
Gió thu đìu hiu.
Trên mặt sông, cánh buồm như rừng.
Hai bên bờ Đỗ Giang, sát khí trùng thiên, binh sĩ đen nghịt, nhìn không thấy điểm cuối.
Bờ tây có một chiếc thuyền lầu cao ngất.
Một đội binh tướng đi lên lầu, dẫn đầu chính là Ngọc Lãng, Đào Dự và Triệu Đô.
Ngọc Lãng không mặc giáp trụ, một bộ áo trắng, bên hông đeo bội kiếm, như một vị nho tướng.
Đào Dự và Triệu Đô đều là đại tướng trong quân, khôi giáp đầy đủ, hổ hổ sinh uy.
Đám người đi lên lầu, nhìn thấy toàn cảnh con sông.
Đại quân của Yến quốc khí thế ngất trời, xây bến đò, xây cầu nổi, chuẩn bị vượt sông.
Bờ đông, quân địch không cam lòng yếu thế, cánh buồm liên miên, bận bịu xây dựng phòng tuyến trên bờ.
"Sẽ là một trận ác chiến." Ngọc Lãng than nhẹ.
Yến quốc chiến thắng liên tiếp, nhìn như vui vẻ phồn vinh, nhưng chiến tranh càng nhiều, thương vong càng nhiều.
Cái này trái ngược dự tính ban đầu của bọn hắn, khi xuống núi nhập thế, nhưng không thể làm gì.
Bọn hắn đã dốc hết toàn lực, làm tốt nhất rồi.
Những năm qua, Ngọc Lãng và Đào Dự nhận áp lực cực lớn, bọn hắn không dám thua dù chỉ một lần.
Phải không ngừng chiến thắng, mau chóng kết thúc chiến tranh, dân chúng mới thoát khổ.
Đào Dự âu sầu trong lòng.
Triệu Đô không xúc động bao nhiêu, trong mắt của gã, phàm nhân chỉ là quân cờ của tiến thân mà thôi.
Lần trước thua, cho nên bây giờ làm kẻ dưới, nghe theo lệnh.
Về sau công lao lớn nhất vô duyên với gã, chỉ cầu không chọn lầm người, mong Ngọc Lãng gánh được chức trách lớn.
Phàm nhân tử thương nhiều hơn nữa, liên quan gì đến gã?
Tu tiên giả nhập thế, phần lớn đều mang tâm tư giống như Triệu Đô.
"Ngày mai trời trong gió nhẹ, chính là thời điểm vượt sông!"
Ngọc Lãng quan sát trời, thần sắc trang nghiêm, nhìn thẳng phía đông, tay cầm chuôi kiếm, trầm giọng hạ lệnh.
"Mạt tướng tuân lệnh!" Các tướng lĩnh đồng thanh đáp.
Không ngờ, Ngọc Lãng vừa dứt lời, trong đại doanh quân địch, bỗng nhiên truyền ra tiếng xé gió sắc nhọn.
Chỉ thấy một đạo hôi quang, bay lên bầu trời, tốc độ nhanh như tiễn, lao thẳng đến con sông.
Tiếng cười quái dị truyền tới.
"Khặc khặc! Đến sớm không bằng đến đúng lúc, tướng lĩnh ba quân đều có mặt, vừa vặn hốt gọn một mẻ, tránh phiền phức!" Tiếng cười chấn động thiên địa, cuồn cuộn như tiếng sấm, hai bên bờ nghe rõ ràng.
Chỉ một thoáng, vô số binh tướng chấn động, ngơ ngác nhìn đạo hôi quang trên bầu trời.
Rõ ràng là một lão nhân!
Lão nhân già nua dị thường, mặt mũi đầy nếp uốn, hôi quang phát ra từ áo bào xám trên người lão.
Lão không dùng bất cứ vậy gì, bay trên không trung, trong nháy mắt bay tới con sông.
Binh sĩ ngây dại, không cách nào tin.
Có người đang bay?
Đại quân xôn xao, có người kêu to thần tiên, có người hô nhỏ yêu quái, nhất thời hỗn loạn.
Tràng cảnh này, vượt ra khỏi sự hiểu biết của phàm nhân, thần tiên yêu ma chỉ có trong chuyện xưa, bây giờ sống sờ sờ xuất hiện trước bọn họ.
Ba người Ngọc Lãng biến sắc.
Quả nhiên có người phá hư quy củ!
Binh lực của hai bên, Yến quốc hơi yếu, nhưng Kỳ quốc và Đại Lương là bại tướng dưới tay Yến quốc, sĩ khí kém xa Yến quốc.
Không xảy ra cái gì bất ngờ, Yến quốc nắm phần thắng lớn!
Tu tiên giả bên đối phương nhịn không được, đích thân xuất thủ.
Mà lại lão già này có tu vi cực cao.
Chỉ thấy lão nhân bay đến con sông, khẽ vẫy phất trần, nước sông đột nhiên ngưng kết, sau đó vang lên âm thanh ken két, trong nháy mắt bị đóng băng, lớp băng thật dày.
Mặt băng màu đen, trông rất quỷ dị.
Chỉ dựa vào chiêu này, đối phương muốn giết ba người bọn hắn, dễ như trở bàn tay!
Ánh mắt lão nhân băng lãnh, nhìn về phía thuyền lầu, sau cùng dừng lại trên người Ngọc Lãng, mắt lộ ra sát cơ.
Ánh mắt như thanh kiếm, làm ba người chấn động tâm thần, phảng phất như máu bị đông cứng.
Thời điểm nguy cơ, sau lưng Ngọc Lãng, một thân ảnh mặc giáp hơi động, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn về phía hạ du.
Trên mặt sông, có mấy đạo thanh hồng phá không bay tới, đồng thời còn có tiếng quát mười phần trung khí.
"Ngư lão ma, ta biết ngươi sẽ kìm không được, chuyện nhân gian nên để cho tiểu bối chơi đùa, lấy lớn hiếp nhỏ, có gì tài ba? Để lão phu tới chơi với ngươi!"
Thân ảnh mặc giáp chính là Sa Gia Vũ, nhìn thấy người tới, hai mắt sáng lên, thấp giọng nói: "Là lão tổ Quảng gia!"
Thế cục có biến!
Ngọc Lãng và Đào Đằng liếc nhau, trong đầu toát ra suy nghĩ giống nhau.
Tu tiên giả muốn trực tiếp nhúng tay, chém giết phàm nhân.
Đề nghị của bọn hắn đả động sư phụ của Đào Dự, hay là sớm đã có an bài?
Ngọc Lãng không hiểu, nhưng không hốt hoảng chút nào, thấy quân địch bước lên sông băng, hô giết lao tới, mệnh lệnh chúng tướng nhanh chóng trấn an quân tâm, đồng thời để Sa Gia Vũ giúp mình bay lên không trung.
"Yêu tà làm loạn, người người có thể tru diệt, chư vị binh tướng, theo ta trừ yêu!"
Thấy bên mình cũng có tiên nhân, còn là chủ soái, đại quân vốn đang hốt hoảng, quân tâm lập tức đại định, giơ cao binh khí hoan hô, tiếng hô như núi kêu biển gầm.
Lão giả trầm mặt xuống, đang muốn huy động phất trần, chém giết Ngọc Lãng.
Một đạo thanh hồng bay nhanh đến, ngăn cản lão giả, hiện ra một nho sinh ôn tồn lễ độ.
Lão tổ Quảng gia nhẹ gật đầu với Ngọc Lãng, đạp mạnh hư không, mặt băng ầm một tiếng vỡ nát, đại quân phe địch kêu rên, ngựa đổ người ngã.
Lão giả hừ lạnh, trở tay hất phất trần, đánh về phía lão tổ Quảng gia.
Lão tổ Quảng gia không chút hoang mang, tế ra một thanh đoản kiếm màu xanh, hóa thành kiếm vồng, dây dưa với phất trần.
Trên mặt sông, sương mù nổi lên, kiếm quang lập loè, làm người ta chùn bước.
Mấy đạo thanh hồng khác khoan thai tới chậm, không gia nhập trận chiến của hai vị tổ sư Nguyên Anh, bay đến trước mặt Ngọc Lãng.
Bọn họ đều là tử đệ của Quảng gia, ôm quyền hành lễ chào Ngọc Lãng, đưa lên một cái lệnh tiễn.
"Quảng gia thất tử, phụng lệnh Vân tiên sư, tới phụ tá Tần tướng quân! Tiên sư có lệnh, Tần tướng quân dụng binh như thần, văn thao vũ lược, tài trí đều đủ, không ai bằng!"
"Các nước Kỳ, Lương, Yến, Triệu, Huyên, vô luận tiên hay phàm, đều nghe theo lệnh của Tần tướng quân, trợ Tần tướng quân trảm yêu trừ ma, lập xuống đại công bất thế!"