Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2997 - Chương 2997: Thầy Tới

Chương 2997: Thầy tới Chương 2997: Thầy tới

Biên cảnh Huyên quốc.

Trăm vạn đại quân đối đầu.

Hai bên quân trận tách ra, xây dựng cơ sở tạm thời, kéo dài hơn mười dặm.

Quân tốt như kiến, doanh trướng như rừng.

Từng tràng chiến đấu diễn ra, đất đai trước trận hai quân đều bị máu tươi xâm nhiễm, máu tươi thẩm thấu vào lòng đất, đào sâu ba thước đều là màu đỏ sậm, số lượng quân tốt chiến tử không thể tính toán, nhìn thấy mà giật mình.

Ánh bình minh vừa ló dạng, trên chiến trường đã tiếng hô giết rung trời.

Trong đại doanh Yến quốc, có một đồi núi, trên đồi núi có thể nhìn thấy toàn cảnh chiến cuộc, soái trướng được xây ở nơi này.

Trước soái trướng, Ngọc Lãng và một số tướng soái đứng dựa vào lan can, mặt hướng phương đông, ánh bình minh màu máu rơi vãi trên người bọn họ.

Thần sắc tất cả mọi người ngưng trọng, nhìn trung tâm chiến trường.

Mấy năm sống trong quân trận, trên mặt Ngọc Lãng bớt đi mấy phần nho nhã, nhiều thêm thiết huyết.

Gã nhìn binh sĩ chém giết, lo lắng, lơ đãng liếc nhìn phương nam.

Không xa phương nam, có kỳ phong còn cao hơn đồi núi dưới chân bọn gã, càng thích hợp quan chiến hơn.

Xem như một trong cao điểm của chiến trường.

Bất quá, phàm nhân không được phép leo lên ngọn núi kia.

Tất cả mọi người biết rõ, núi này là Tiên sơn, trên núi xây cung điện mới, chính là chỗ tiên sư dừng chân.

Thậm chí, tại một số bệ đá, tuyệt bích, có thể nhìn thấy thân ảnh tiên sư ngồi xếp bằng.

Sương mù vờn quanh người, như ẩn như hiện, Tiên gia nhất phái.

Mỗi lần trông thấy núi này, trên mặt các tướng sĩ đều hiện vẻ sùng kính.

Trong trận địch quân cũng có chỗ tương tự.

Ngọc Lãng lo lắng, cũng không phải một phương tu tiên giả bọn gã không bằng địch quân, mà ngược lại, mấy chục trận chiến vừa qua, bọn gã thắng nhiều thua ít.

Làm người ta lo lắng chính là càng ngày càng nhiều thương vong, mà không nhìn thấy kết cục cuối cùng.

Ở giữa chiến trường kia, giống như là một ma quật, thôn phệ vô số sinh mệnh, máu tươi nhiều hơn nữa cũng không lấp đầy.

Nhiều năm qua, Ngọc Lãng thấy quá nhiều tử vong, sớm đã chết lặng, lúc này vẫn cực kì không đành lòng.

Gã thấy, rất nhiều thương vong không có ý nghĩa.

Tu tiên giả gia nhập, không chỉ không mau chóng kết thúc chiến tranh, ngược lại kéo dài thương vong.

Nếu như trong trận không có tu tiên giả, gã có lòng tin được ăn cả ngã về không, một lần là xong, nhất cử đánh tan đại quân địch quân, mà không phải vĩnh viễn dây dưa như thế.

Trên thực tế, gã cũng không ngờ rằng, mình có thể cầm đầu tọa trấn lâu như vậy.

Gã nghĩ, tu tiên giả đã nhúng tay vào, về sau sẽ biến thành sân khấu của tu tiên giả.

Trên chiến trường, tu tiên giả tránh không được thương vong, có thương vong sẽ có cừu hận, bởi giữa hai người đến từ hai tông khác nhau, thậm chí chính tà đối lập, song phương hô bằng gọi hữu, ân oán tình cừu như một đoàn đay rối, người và thế lực bị liên luỵ vào càng ngày càng nhiều.

Đa phần phân tranh đều diễn biến như thế.

Một khi tu sĩ Nguyên anh ra tay, ai còn quan tâm phàm nhân?

Đại năng hai phe phân ra thắng bại, thế tục tự nhiên bị người thắng chưởng khống.

Sự thật lại nằm ngoài sự dự liệu của gã.

Chính tà song phương đều phi thường khắc chế, ngoại trừ tổ sư Nguyên Anh tọa trấn trung quân, chấn nhiếp địch nhân, không có tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên hiện thân trên chiến trường.

Cho dù có tu tiên giả chiến tử sa trường, trong tông môn xuống báo thù, cũng không ra Trúc Cơ kỳ.

Cứ một mực như thế, chết thì thôi.

Cùng là tu sĩ Trúc cơ, những người này ngại lệnh sư môn, sẽ không công nhiên chống lại mênh lệnh của gã là người cầm đầu.

Ngọc Lãng lo lắng hết lòng, cuối cùng áp súc thế lực của địch nhân, nghênh đón quyết chiến sau cùng.

Quyết chiến đến, từng vị đại năng lại như măng mọc sau mưa xông ra.

Ngọc Lãng hiện tại cũng không rõ, trên núi rốt cuộc có bao nhiêu Kim đan và Nguyên anh.

Những đại năng này không đơn thuần là tới quan chiến, bọn họ vẫn mang tới một số "Bảo vật".

Giờ khắc này, trên chiến trường tràn ngập nhàn nhạt sương mù tinh hồng, đồng thời truyền ra trận trận tiếng chiêng vang.

Song phương đều có ba ngàn người.

Sương mù tinh hồng, chính là Huyết Nguyên kỳ trong tay tướng sĩ Yến quốc phát ra.

Tiếng chiêng vang đến từ đồng la trong tay quân địch.

Quân địch triển khai trận hình bán nguyệt, phía sau có một gã tu sĩ Trúc cơ, tay cầm một cái chiêng lớn vàng óng ánh, năm trăm tên quân tốt khác cũng cầm một cái đồng la lớn chừng bàn tay.

Tiếng chiêng vang trời.

Những quân tốt này vây quanh tu tiên giả, cứ gõ chiêng, số lượng người ra trận chém giết rõ ràng ít hơn.

Nhưng không ngờ, tiếng chiêng mang theo lực lượng kỳ dị, từng vòng sáng tán phát ra, rơi xuống trên thân đồng đội trước trận.

Đồng đội nhất thời khí thế đại chấn, toàn thân phát ra quang mang cổ đồng, giống như đúc bằng sắt, đối mặt huyết khí hình rồng do Huyết Nguyên kỳ ngưng tụ ra, lại không thối lui chút nào.

Tương phản, một phương Yến quốc bị tiếng chiêng ảnh hưởng, trận hình xuất hiện cảnh tán loạn.

Trước đó từng tràng chiến đấu, đều là tình huống tương tự.

Bên phái chiến bại, ba ngàn tinh binh, hoặc bị tàn sát hầu như không còn, hoặc bị bắt, mà tu tiên giả thường thường có thể thoát thân.

Song phương đưa tới đủ loại bảo vật, pháp thuật, lại muốn lấy huyết nhục phàm nhân phân ra thắng bại, dùng vô số mạng người đi lấp.

Ngọc Lãng không rõ song phương chính tà có ước định gì, gã chỉ biết là, tiếp tục như thế, sẽ có càng nhiều người vô ích chết đi.

"Lại như thế!"

Bàn cờ lớn chia cắt thành bàn cờ nhỏ, lại nhỏ hơn, cũng có kỳ thủ và quân cờ.

Bất luận thế cuộc gì, phàm nhân đều chỉ là quân cờ, mặc cho người định đoạt.

Đây chính là điều Ngọc Lãng căm thù đến tận xương tuỷ!

Gã vốn cho rằng, bản thân có hi vọng cải biến, ngày nay lại chỉ cảm thấy vô lực.

Gã là người cầm đầu, cũng không phải được an bài, bài binh bố trận đều do gã quyết định. Nhưng mỗi khi một trận chiến đấu qua đi, bất luận thắng bại, trong lòng gã chỉ có bi ai.

"Sư phụ đến, có thể cải biến cục diện không?"

Ngọc Lãng nhìn bầu trời tươi sáng, nghĩ ngợi xa xôi.

Trong lòng gã, sư phụ không gì không làm được, gã không tao ngộ nguy hiểm, nhưng gặp khó xử, cho nên không chút do dự dùng một que trúc.

"Rống!"

Trên chiến trường đột nhiên vang lên tiếng gầm thét.

Tiếng rống do tướng sĩ Yến quốc phát ra, huyết khí hình rồng phát ra long hống, có thể so với sấm sét, rung động tâm thần.

Bị tiếng rống trùng kích, tiếng chiêng loạn trong nháy mắt, bên Yến quốc bắt lấy thời cơ, đột nhiên vọt tới trước, nhất cử phá tan trận địa địch.

'Đương! Đương! Đương!"

Người tu tiên kia liều mạng gõ chiêng, mắt thấy phe mình càng ngày càng loạn, không thể tập hợp lại, lập tức bỏ rơi tướng sĩ, hóa độn quang bỏ chạy.

Gã không dám dừng lại, nếu bị huyết khí hình rồng ngậm lấy, gã cũng dữ nhiều lành ít.

Bên Yến quốc đại thắng trở về, trên mặt mọi người vui mừng hớn hở.

Đáy mắt Ngọc Lãng hiện lên một vệt bi ai, trong lòng thở dài, đột nhiên, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người.

"Sư phụ!"

Đột nhiên nhìn thấy sư phụ xa cách thật lâu.

Trong chớp nhoáng này, Ngọc Lãng buồn vui đan xen.

Gã bỗng nghĩ đến, nếu bản thân năm đó theo sư tỷ, lựa chọn trở lại Thanh Dương Quan không tranh quyền thế, có phải sẽ khá hơn một chút không?

"Ngươi làm rất tốt." Tần Tang đảo qua chiến trường, không tiếc tán thưởng.

Lời này cũng không phải là quá khen, Ngọc Lãng có thể làm được chủ soái vạn quân, quả thật vượt quá Tần Tang dự đoán.

Tần Tang biết được, đệ tử này đã tận lực.

Càng đáng quý chính là, Ngọc Lãng trải qua ma luyện, cũng không thay đổi sơ tâm.

Dù sơ tâm Ngọc Lãng khác với hắn, nhưng làm được điểm này, Tần Tang cũng cảm thấy vui mừng cho đệ tử.

"Sư phụ . . ."
Bình Luận (0)
Comment