Chương 300: Thiên Tinh Bí Cảnh
Chương 300: Thiên Tinh Bí Cảnh
Lĩnh hội được Sát Phù, cũng có yêu cầu đối với đối thủ, đối thủ quá yếu ớt, không đạt được hiệu quả lịch luyện, hiệu quả quá mức nhỏ bé. Muốn thu hoạch được đầy đủ lịch luyện, đồng thời không chậm trễ thời gian tu luyện, tốt nhất nên ở khu vực ngoại tầng, ít nhất cũng phải mở động phủ ở chỗ giao giới giữa khu vực biên cảnh và khu vực ngoại tầng.
Ở vị trí này, xây thành trấn hoặc phường thị ở trong bí cảnh di phủ là an toàn nhất , bên trong quả thực có cho thuê động phủ, nhưng giá cả đều cao đến kinh ngạc, khiến cho Tần Tang chùn bước.
Mở động phủ ở chỗ dã ngoại, nghĩ cùng đừng nghĩ đến, bởi vì Vân Thú sẽ bị linh khí hấp dẫn đến, chỗ linh khí nồng đậm đã sớm bị một đàn Vân Thú chiếm cứ.
Cho dù có thể nhổ răng cọp, cướp lại một chỗ, dùng trận pháp phong tỏa linh khí, ở lúc thiên tượng tập kích thì cũng sẽ bị bại lộ, không có cấm chế bảo vệ mạnh mẽ nào có thể dựa vào, thì hoàn toàn không phòng thủ được.
Trở lại động phủ nghĩ ngợi sách lược, Tần Tang bèn đi đến điện đường tìm Ngọc Dương Tử.
Ngọc Dương Tử bước nhanh tới, cười hỏi: "Lâu như vậy không thấy Tần sư đệ tới đây, ta còn tưởng rằng Tần sư đệ không muốn chịu được sự trói buộc, dự định một mình lưu lạc ở bên trong Cổ Tiên chiến trường! Không biết Tần sư đệ có tính toán gì không? Làm Huyền Lô Vệ hay là Ảnh Vệ?"
Tần Tang trả lại ngọc phù trong động phủ cho Ngọc Dương Tử, hỏi ngược lại:
-Ngọc Dương Tử sư huynh, ta nghe nói sư môn có bí cảnh di phủ trong Cổ Tiên chiến trường, cần có đệ tử đóng giữ, không biết có còn chỗ trống nào không?"
Ngọc Dương Tử hơi ngẩn ra, chần chờ một chút:
-Tần sư đệ chỉ là nhất thời hứng thú hỏi một chút, hay là khăng khăng nhất định phải làm phần việc này?
Tần Tang ngưng tiếng nói:
-Nếu như có cơ hội, tại hạ muốn thử một lần.
-Cái này. . .
Ngọc Dương Tử nhìn xung quanh một chút:
-Tần sư đệ vào bên trong nói chuyện.
Hai người nhấc bước đi đến bên trong điện đường, Ngọc Dương Tử vừa đi vừa thận trọng truyền âm nói:
-Tần sư đệ mới đến, có thể hiểu biết còn không được sâu với Cổ Tiên chiến trường. Cổ Tiên chiến trường biến hóa thất thường, đã được khai phá ra, đồng thời chỉ có số ít bí cảnh do sư môn nắm giữ, hơn nữa mỗi bí cảnh đều là cơ mật của sư môn, có yêu cầu nghiêm khắc đối với đệ tử đóng giữ bí cảnh. Thêm nữa, còn có chỗ tốt là có thể chia lợi nhuận bên trong mật cảnh, hiện tại cơ bản đã ước định xong, người đóng giữ bí cảnh đều do các sư bá sư thúc chỉ định. Nếu như Tần sư đệ cũng muốn làm phần việc này, cần phải xin pháp chỉ của sư tôn nhà mình, hoặc là cầu xin sự hỗ trợ của Kim Đan Thượng Nhân . . .
Nghe được những lời ấy, Tần Tang ngầm cười khổ, hắn làm gì có sư tôn nào?
Cũng chính vì Ngọc Dương Tử vẫn luôn ở tại Huyền Lô Quan, không hiểu rõ với chuyện của Tần Tang.
-Sư huynh, ta không cầu lợi ích chia lợi nhuận bên trong bí cảnh, mà chỉ muốn có một chỗ dung thân, nhận được một linh lực đầy đủ, có động phủ thích hợp để tu luyện, có biện pháp nào để dàn xếp hay không?
-Chỉ vì một cái động phủ sao?
Vẻ mặt Ngọc Dương Tử kỳ quái hỏi:
-Chẳng lẽ Tần sư đệ dự định luôn ở lại tu hành trong Cổ Tiên chiến trường?
Tần Tang gật đầu.
-Tần sư đệ ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, thành nam của Huyền Lô Quan có núi tuyết liên miên, sư môn chính ở chỗ này khoanh mấy vòng Linh Mạch, cho đệ tử tu luyện. Cổ Tiên chiến trường quả thực có cơ duyên vô số, nhưng không phải chỗ để ở lại lâu dài. Những bí cảnh di phủ kia đều vô cùng vắng vẻ, có khoảng cách cực xa với những tiểu trấn, phường thị, ngày thường tu luyện gặp phải đồ vật gì cần mua gấp, không chỉ có việc mua đồ phiền phức, mà lại còn đặc biệt đắt đỏ. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, càng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Không có chỗ nào tốt cả, cần gì phải tu luyện ở chỗ đó?
Ngọc Dương Tử cũng nhìn trên mặt tình nghĩa của sư huynh đệ đồng môn, sợ Tần Tang tự mình lầm lỡ, nên đã khuyên hai câu.
Tần Tang đương nhiên biết rõ những tai hại này, cho nên cũng không dám lạm dụng linh thạch trên người hắn, trước lúc rời đi còn chuẩn bị đủ linh đan chữa thương, Vân Khí... các loại vật nhất định phải có.
-Đa tạ sư huynh nói thẳng cho ta biết, những việc sư huynh nói ta cũng hiểu rõ.
Tần Tang cười khổ một cái:
-Tiếc rằng do việc tu luyện yêu cầu, không thể không làm.
-Thì ra là thế.
Ngọc Dương Tử gật gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thiếu Hoa Sơn cất giữ gần một trăm bộ công pháp, công pháp kì lạ nào cũng có, rất nhiều công pháp tàn thiên được khám phá ra từ trong di tích của Cổ Tiên chiến trường, ngay cả Kim Đan Thượng Nhân trong sư môn đều lĩnh hội không thấu.
Lựa chọn công pháp nào, liên quan đến việc có thể Kết Đan hay không, và cuối cùng trên con đường tu tiên đi được bao xa, ngộ nhỡ chọn sai công pháp, một lần sảy chân để hận nghìn đời, tuyệt đối không phải là một câu nói đùa.
Trong sư môn có rất nhiều bộ công pháp chỉ thẳng về Phân Thần đại đạo, hơn nữa chứng thực là có thể thực hiện, đại đa số người vì sự ổn thỏa, truy tìm con đường mà những tiền bối đã đi qua, chỉ có cực ít người mới dám mở lối đi riêng, chọn những công pháp tàn thiên kia.
Là bởi vì, những công pháp mà Thiếu Hoa Sơn cất giấu kỹ, có nhiều hơn nửa công pháp mà chưa từng có người tu luyện qua.
Ngọc Dương Tử nhíu mày rơi vào trầm tư, Xa sư thúc giao sự việc cho hắn xử lý, lại là sư đệ đồng môn, dù sao cũng không thể tùy ý mà đuổi ra ngoài, nhưng chuyện này quả thực không dễ an bài.
Sư môn vô cùng coi trọng những bí cảnh này, có một số bí cảnh thậm chí còn liên quan đến mạch máu của tông môn, tầm quan trọng có thể so với sơn môn của Thiếu Hoa Sơn. Hắn là tướng thủ của Huyền Lô Quan, đã ở trong Huyền Lô Quan mấy chục năm, cũng chỉ biết rõ vị trí của một bí cảnh.