Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3005 - Chương 3005: Thực Hư

Chương 3005: Thực hư Chương 3005: Thực hư

Tiểu Ngũ pha trà.

Hương trà toả ra bốn phía.

Nhìn thấy tiểu Ngũ, sắc mặt Cô Vân Tẩu lại thay đổi tiếp, con mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm tiểu Ngũ.

Đường đường tu sĩ Luyện Hư, thất thố như vậy, là vì cảm nhận được ba động mịt mờ trên thân tiểu Ngũ.

"Khí linh? Hậu Thiên Linh Bảo!"

Trong lòng Cô Vân Tẩu chấn động, suýt nữa thất thố.

Bảo vật trấn phái Vân Đô Sơn, đúng là cây trượng tử trúc trong tay y, tên là Trục Vân Trượng.

Bảo vật này thập phần linh tính, trong đám Linh Bảo mà y thấy, có thể đứng vào hàng đầu, nhưng còn cách một đoạn mới lột xác thành Hậu Thiên Linh Bảo, mà có thể phóng ra một bước kia được hay không còn chưa biết.

Bảo vật mỗi lần lột xác, là một cửa ải khó khăn, giống như bình cảnh tu tiên giả.

Cửa này càng khó như lên trời, phía trước vẫn còn thiên kiếp chặn đường.

Một khi Linh Bảo trở thành Hậu Thiên Linh Bảo, mang ý nghĩa từ tử vật biến thành một sinh linh, thúc đẩy sinh trưởng xuất từ ý thức của ta, mà vừa mới sinh ra đã có được uy năng vô thượng.

Không hề nghi ngờ là một trận chất biến, có thể so với đoạt thiên địa tạo hóa công!

Chỉ vật có đại khí vận, mới có loại cơ duyên này.

Do đó, sinh ra một kiện Hậu Thiên Linh Bảo, chỉ dựa vào thời gian thai nghén là không đủ.

Toàn bộ Vân Đô Thiên cũng không có một kiện Hậu Thiên Linh Bảo nào, nếu thật có một vị khí linh tọa trấn, địa vị khẳng định cực cao, y sẽ gọi là đạo hữu tương xứng, trên dưới toàn tông đều tôn kính.

Ngày nay, một vị khí linh sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, pha trà cho bọn y.

Tần Tang lưu ý thần thái Cô Vân Tẩu, trong lòng cười thầm.

Cái này gọi là lớn tiếng doạ người!

Cô Vân Tẩu đầu tiên là cảm giác được khí tức pháp tướng trong cơ thể hắn, trong lòng kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó lại thấy tiểu Ngũ, tâm thần liên tiếp bị chấn động.

Ai mà biết, cả hai đều hữu danh vô thực.

Tiểu Ngũ là một "Khí linh" đặc biệt, cũng không phải là khí linh Hậu Thiên Linh Bảo.

Nàng được sinh ra, tràn ngập cơ duyên xảo hợp, không thể phỏng chế.

Tại Phong Bạo Giới gặp kịch biến, cắt ngang tiến trình Ngũ Hành Miện diễn hóa, ý thức triệt để bị đánh tan, vốn đã biến thành một đoàn ma ý hỗn loạn.

Nằm trong loại trạng thái này, Ngũ Hành Miện gần như không có khả năng tự sinh ra khí linh, có được ý thức.

Tu vi Tần Tang tiến nhanh, tầm mắt xưa đâu bằng nay, biết ý nghĩ ban đầu của mình khá ngây thơ.

Lúc hắn lấy được bảo vật này, đã bị móc rỗng tiềm lực, về sau rất khó chất biến, tỷ lệ tiến giai thành Hậu Thiên Linh Bảo càng cực kỳ bé nhỏ.

Không ngờ, Ngũ Hành Miện có được cơ duyên mà Linh Bảo khác khó với tới, gặp được kiếm kinh Địa Sát Kiếm.

Khí linh Địa Sát Kiếm không chỉ áp chế ma ý khí linh Ngũ Hành Miện, còn ban thưởng một phần bản nguyên của mình, mới có tiểu Ngũ hôm nay.

Hiện nay, tiểu Ngũ cách độ kiếp lột xác vẫn còn một đoạn đường phải đi.

Về phần pháp tướng Thanh Loan, cũng là hào nhoáng bên ngoài.

Thiên Yêu Luyện Hình chưa thể lột xác, dù khí tức pháp tướng Thanh Loan đã phi thường ngưng thực, còn chưa thể so với pháp tướng chân chính.

Giữa Hóa Thần và Luyện Hư như hồng câu, không dễ vượt qua như vậy.

Chỉ dựa vào thể tu, Tần Tang và tiểu Ngũ liên thủ, bất luận tu sĩ Hóa Thần nào cũng không phải là đối thủ của hắn, đối mặt tu sĩ Luyện Hư lại phải cố hết sức.

Bất quá, cảnh giới Tần Tang xác thực đã bước vào Luyện Hư, khí phách, thần thái của hắn, phối hợp khí tức pháp tướng Thanh Loan mới có thể hù doạ Cô Vân Tẩu.

Ngay sau đó, tiểu Ngũ hiện thân, giải quyết dứt khoát!

Cô Vân Tẩu dù phát giác là lạ ở chỗ nào, cũng chỉ do dự, không dám khẳng định, ngược lại hoài nghi là cạm bẫy của Tần Tang.

Lúc này, thần thái Cô Vân Tẩu cho thấy, y quả thật bị Tần Tang làm kinh hãi.

"Mời đạo hữu ngồi!"

Tần Tang đưa tay ra hiệu: "Cam Tuyết Linh trà này chính là một vị tiền bối đưa cho bần đạo, đạo hữu nếm thử, so với tiên trà Vân Đô Thiên thế nào?"

Tiểu Ngũ rót hai chén, nhẹ nhàng đặt ở hai đầu bàn cờ.

Trà màu hoàng kim, sương mù lượn lờ, một luồng hương thơm như có như không thấm vào ruột gan, ngửi thấy thần thanh khí sảng, khó có thể tưởng tượng uống vào sẽ có công hiệu thần dị cỡ nào.

Tần Tang không nói sai, Cam Tuyết Linh trà đúng là do một vị tiền bối tặng cho, là vị Viên chân nhân kia truyền thụ cho hắn Trọng Huyền Sách.

Cam Tuyết Linh trà còn thừa không nhiều.

Rời Phù Lục Giới, chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được Đạo Đình, Tần Tang bình thường sẽ không bỏ được lấy ra.

Từ lúc gặp Tần Tang đến lúc được mời này, trong khoảng thời gian ngắn, Cô Vân Tẩu liên tiếp gặp trùng kích, càng nhìn không thấu Tần Tang.

"Thịnh tình đạo hữu, lão phu nếu từ chối thì bất kính."

Dù sao cũng là Thái thượng Tông chủ Vân Đô Thiên, Cô Vân Tẩu bất động thanh sắc, thần sắc trấn định, ngồi xuống nâng chén trà lên, đặt ở bên miệng, uống một ngụm, như đang phẩm vị.

Mượn công phu uống trà, suy nghĩ Cô Vân Tẩu xoay chuyển hàng trăm lần, đôi mắt cách hơi trà âm thầm quan sát Tần Tang.

Tần Tang cũng uống một chén, thân thể hơi ngửa ra sau, một mặt say mê, giống như chưa tỉnh.

"Trà ngon! Trà Vân Đô Thiên há có thể so sánh?"

Cô Vân Tẩu khen lớn.

Y căn bản vô tâm phẩm vị linh trà, vẻ mặt lại vô cùng chân thành.

"Lão phu cũng biết trà đạo, phương địa giới này, Đàn Hương Minh của Thái Chân giáo, Lam Tuyển Châm của Ngọc Lộ Vịnh đều rất có nổi danh, bất quá phổ biến nhất là mười ba chủng tiên trà do Tễ Thiên Tông sản xuất, đều thần dị, nhưng hơi không bằng so với Cam Tuyết Linh trà, chẳng biết sản xuất nơi nào?"

Tần Tang cười ha ha: "Nơi sản sinh trà này cách đây cực kì xa, bần đạo cũng không biết, về sau còn có cơ hội hái được hay không."

Nghe được những lời cố lộng huyền hư này, thần sắc Cô Vân Tẩu không thay đổi, đặt xuống chén trà, nhìn qua bàn cờ, trầm giọng nói: "Đạo trưởng và lão phu vốn không quen biết, lại chẳng biết tại sao ở đây thiết lập ván cục, mời lão phu đánh cờ thưởng trà, mong rằng chỉ rõ. Nếu không lão phu khó mà tĩnh tâm, không tập trung được, làm mất hứng thú của đạo trưởng."

"Đạo hữu quá lo lắng, bần đạo không có ý gì khác, chỉ muốn mời đạo hữu ngừng chân một lát, cùng đánh cờ, cùng . . . Xem một tuồng kịch!"

Lời nói Tần Tang mang thâm ý sâu sắc, sau đó hắn nhặt lên một viên cờ trắng, hạ xuống một góc.

'Cạch!'

"Ván này, bần đạo đi trước!"

"Xem kịch?"

Cô Vân Tẩu nhíu mày.

Xem cái gì?

Để y trơ mắt nhìn Bàn Long thiên trụ bị Minh Cốt lão tổ lấy đi sao?

"Đạo nhân này đến nhanh như thế, lão ma kia chẳng lẽ đã sớm dự liệu được Bàn Long thiên trụ xuất thế? Nhưng vì sao không phải bọn họ phát hiện trước?"

Y thấy, Tần Tang có thể là Minh Cốt lão tổ mời tới giúp đỡ, ngăn trở y cướp đoạt Bàn Long thiên trụ.

Minh Cốt lão tổ vừa mới luyện được một môn đại thần thông, không rõ uy lực lớn cỡ nào, Cô Vân Tẩu vốn có chút kiêng kị, giờ nhiều ra thêm một đạo nhân thần bí, càng chần chờ khó quyết.

Nếu là Luyện Hư bình thường, y lấy một địch hai, cho dù không địch lại, tự tin cũng có thể toàn thân trở ra.

Nhưng đạo nhân này hiển nhiên không phải người bình thường, bên người lại có khí linh đi theo!

Cô Vân Tẩu cầm lấy một viên cờ đen, chậm chạp không đặt xuống. Tần Tang cũng không thúc giục, phối hợp bưng lên linh trà tinh tế thưởng thức, thoải mái nhàn nhã.

Bỗng nhiên, Tần Tang liếc về phương tây.

Đáy mắt Cô Vân Tẩu hiện lên lệ mang, hạ xuống sát quân cờ trắng của Tần Tang, có mấy phần hùng hổ dọa người, từng bước ép sát.

Trong lúc hạ cờ, Cô Vân Tẩu cũng đã nhận ra cái gì, thần sắc khẽ biến, đột nhiên quay đầu nhìn về phương tây.
Bình Luận (0)
Comment