Chương 3014: Nhân gian
Chương 3014: Nhân gian
Từng đạo lôi đình, phảng phất như muốn xé rách hư không, ẩn hiện trong mây đen.
Tu sĩ Mộ Lạc Sơn và tu sĩ Vân Đô Sơn, nhìn thấy cảnh tượng này, từng người ngây ra, tràn đầy kinh hãi.
… …
Tần Tang khoan thai thưởng thức linh trà, ánh mắt đảo qua Cô Vân Tẩu, lại nhìn về phía nhân gian.
Về phần Cô Vân Tẩu, khi đàn trận phát động trong nháy mắt, triệt để biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy.
Tần Tang an tọa như núi, tán thưởng kiệt tác của mình.
Hắn đã đoán trước, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thanh thế của đàn trận, vẫn rung động không thôi, huống chi Cô Vân Tẩu.
… …
Chỉ tiếc, Minh Cốt lão tổ không hề hay biết.
Kiếm trận triển lộ ra khí tức kiếm vực, lão không có thất thố như Cô Vân Tẩu, mà là quá sợ hãi.
Uy lực của kiếm vực, là thứ mà lão không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Trước đó bị Tần Tang liên tục tấn công, Minh Cốt lão tổ chỉ phẫn nộ, không cho rằng tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm.
Thời khắc này, lão chân chính cảm nhận được uy hiếp, cùng với sợ hãi!
Một vị kiếm tu lĩnh ngộ ra kiếm vực…
Minh Cốt lão tổ cực tốc suy nghĩ, không chọn đánh ra sinh tử nghịch luân, mà mở pháp khí chứa đồ ra, lấy đồng trụ ra.
"Lão phu vốn không muốn độc chiếm, đạo hữu cũng nhìn trúng Bàn Long thiên trụ, vậy không cần tranh đoạt tới ngươi chết ta sống. Oan gia nên giải không nên kết, nếu đạo hữu dừng tay, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, khen thưởng của Tễ Thiên tông, Lạc Hồn Uyên chỉ lấy bốn thành!"
Lúc trước có thể chia sẻ Bàn Long cổ trận với Vân Đô Thiên, hiện tại cũng có thể chia sẻ Bàn Long thiên trụ.
Thực lực của đối phương, đủ để lão nhượng bộ, biểu lộ yếu thế cũng không mất mặt gì.
Bốn thành, thậm chí ba thành, đều bàn được.
Nói cho cùng, hai bên không có thâm cừu đại hận, Tễ Thiên Tông cũng không ban thưởng chí bảo độc nhất thế gian.
Đối với tu sĩ Luyện Hư mà nói, bản thân mới là quan trọng yếu nhất.
Thực lực của đối phương thâm bất khả trắc, dù sao chỉ có Luyện Hư sơ kỳ, một khi lão liều mạng đánh cược, đối phương cũng không có khả năng, không tổn hao lông tóc gì.
Tu sĩ Luyện Hư dưỡng thương, động một tí là 100 năm, chắc chắn ảnh hưởng tu luyện.
Minh Cốt lão tổ chưa từng nghĩ Tần Tang sẽ ép mình đến tuyệt lộ.
Lại không biết, cảm giác của lão bị kiếm trận và kiếm vực che đậy, dù cho đàn trận truyền ba động đến, cũng bị Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Ấn che kín.
Đây chính là mục đích của Tần Tang, cẩn thận bố cục từng li từng tí, kéo Minh Cốt lão tổ vào tuyệt cảnh!
Bên trong đàn trận khắc họa linh phù tứ giai, mà hắn chỉ có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, dù là mượn nhờ đàn trận, cũng sẽ rất mệt mỏi.
Tần Tang lo lắng, trực tiếp kích hoạt đàn trận, lôi phù còn chưa phát, Minh Cốt lão tổ đã bỏ chạy, chẳng khác nào lấy giỏ trúc mà múc nước.
Thời khắc này, Tần Tang không rảnh trả lời Minh Cốt lão tổ.
'Ầm, ầm, ầm!'
Bốn Hóa Thần tọa trấn phân đàn, dốc hết toàn lực, vô số lôi đình dũng mãnh lao tới chủ đàn.
Lôi uy cuồn cuộn.
Đây là thần uy có thể khiên động thiên địa.
Bầu trời bị lôi đình che kín, cỗ lực lượng này kinh khủng tới cực điểm, đủ để hủy diệt hết thảy!
Lực lượng lôi đình mênh mông bàng bạc.
Cỗ lực lượng này ngưng tụ tại trung tâm lôi hải, chỉ một thoáng, thiên tượng tiêu tán, đản sinh ra một đoàn lôi đình càng thêm sáng chói.
So sánh với nhân gian vô biên vô tận, đoàn lôi đình này sao mà nhỏ bé, chỉ to bằng đầu người.
Bên trong đoàn lôi đình, là một tấm giấy màu bạc.
Tấm giấy này cùng lo với tấm giấy ở bên trong chủ đàn, ngưng tụ lực lượng cả tòa đàn trận.
Lôi phù tứ giai của Đạo Đình: Tế lôi thệ chương!
Sau một khắc, tấm giấy nhẹ nhàng chấn động, như một cây lông vũ, bay về phía bắc.
Tế lôi thệ chương vô cùng nhẹ, như chậm mà nhanh, vượt qua thiên sơn vạn thủy trong nháy mắt, bay đến sa mạc.
Tần Tang pháp thân thở một hơi, hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, phất tay thu hồi kiếm trận, thoát ra hố trời.
Tinh quang rút đi.
Minh Cốt lão tổ tưởng rằng mình thuyết phục được đối phương, đang muốn tán sinh tử nghịch luân, đột nhiên có một cỗ ba động cực kì khủng bố ập tới.
Minh Cốt lão tổ rùng mình, hoảng sợ nhìn lên trời.
Bầu trời bình thường, ngoại trừ một tấm giấy màu bạc.
Tấm giấy chậm rãi hạ xuống.
Trong mắt Minh Cốt lão tổ, hết thảy mọi thứ biến mất, chỉ có tấm giấy này.
Suy nghĩ của lão đọng lại, không phát hiên ra mình đã biểu lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Trong thiên địa, không có bất kỳ âm thanh gì, tấm giấy kia nặng tựa ngàn cân, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt tới cực hạn.
Minh Cốt lão tổ ngẩng đầu lên trời gào thét, thanh âm thê lương giống như ác quỷ, tràn ngập sợ hãi.
Hắc bạch luân bàn ở trên đỉnh đầu lão, cực tốc xoay tròn, nghịch chuyển sinh tử trong nháy mắt, thần thông bỗng nhiên bộc phát!
Hố trời giống như bị tước đoạt sắc thái, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Một cái nghịch luân sinh tử to lớn, nằm ở trung tâm Tế lôi thệ chương, hắc bạch hào quang hình thành vòng xoáy đáng sợ, hung hăng đè ép lên phía trên, ý đồ xé nát tấm giấy bạc!
Tế lôi thệ chương không có dấu hiệu dị thường gì, vẫn kiên định rơi xuống!
'Răng rắc!'
Trong ánh mắt hoảng sợ của Minh Cốt lão tổ, nghịch luân sinh tử xuất hiện một vết nứt.
"Ah!!!"
Minh Cốt lão tổ cuồng hống, tiếng rống tràn đầy tuyệt vọng.
'Ầm, ầm, ầm!'
Huyết nhục nổ tung.
Minh Cốt lão tổ biến thành một bộ xương màu vàng kim, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Thi tu Luyện Hư được gọi là Bất Hóa cốt, chính là tu luyện xương cốt đến tình trạng cực kì cứng rắn.
Thậm chí chỉ còn một đoạn xương, cũng có thể cải tử hồi sinh.
Minh Cốt lão tổ không lùi mà tiến, toàn thân lấp lánh hào quang đen nhánh, phóng tới sinh tử nghịch luân.
'Ầm!'
Sinh tử nghịch luân triệt để vỡ nát, khí tức hắc bạch hỗn loạn, tràn ngập hố trời.
Ở trung tâm khí tức hắc bạch, lôi quang lấp lánh vô cùng chói mắt, hình thành phong vũ lôi điện kinh khủng, quét ngang đại địa, lấn át khí tức hắc bạch.
Trong lúc bộc phát, bên trên có một thanh kiếm trảm nhanh xuống.
Tu sĩ Hợp Thể thi triển ra linh phù tứ giai, muốn diệt sát Minh Cốt lão tổ rất đơn giản.
Nhưng đạo Tế Lôi Thệ Chương phù này, hắn dựa vào pháp đàn để thi triển ra, lực lượng từ pháp đàn, cùng một nhịp thở với đàn chủ, lần đầu tiên thi triển ra, Tần Tang không dám nắm chắc vạn vô nhất thất.
Cho nên Tần Tang bồi thêm một kiếm.
Hôi Oanh kiếm chém vào phong vũ lôi điện.
Tần Tang cảm giác được khí tức của Minh Cốt lão tổ ở bên trong phong vũ lôi điện, lão đang kiệt lực giãy dụa, hắn nhanh chóng khống chế Hôi Oanh kiếm, tăng tốc độ.
… …
Tay chân Cô Vân Tẩu lạnh buốt, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nếu mục tiêu của tấm giấy kia là mình, vậy mình có thể sống hay không?
Cô Vân Tẩu không có tự tin gì, trừ phi y có thể phát hiện nguy hiểm sớm.
Tần Tang làm cho Cô Vân Tẩu rung động nhiều lắm, chấn động nhất chính là kiếm vực, cùng với pháp đàn.
Y xoay người, nhìn Tần Tang lạnh nhạt, cố tự trấn định, nhưng giọng nói vẫn khó mà lưu loát, hỏi ra một vấn đề.
"Đạo trưởng muốn cho lão phu xem, chính là tuồng vui này?"
Tần Tang biểu hiện, căn bản không giống muốn tranh đoạt Bàn Long thiên trụ, mục tiêu chính là lão cương thi.
Bàn Long thiên trụ giống một cái bẫy hơn.
Hai người vốn có ân oán, hay là có nguyên nhân khác?
Cô Vân Tẩu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng lại đoán không ra ý đồ của Tần Tang.
"Cạch!"
Tần Tang hạ cờ, thanh âm thản nhiên.
"Chốn nhân gian, tiên ma chớ vào!"