Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3016 - Chương 3016: Là Ta Không Phải Ta

Chương 3016: Là ta không phải ta Chương 3016: Là ta không phải ta

Bởi vì Thiên giang gió to sóng lớn, thường xuyên vỡ đê, mỗi lần đều đánh lên hai bên bờ, cuốn chết vô số sinh linh.

Con sông này cũng có thủy thần, nhưng thủy thần lại là một con ác giao câu liên thủy mạch mà đắc đạo, chứ không dựa vào hương hỏa để thành tựu Thần vị.

Đê sông kiên cố cỡ nào cũng không đỡ nổi thủy thần va chạm.

So với hương hỏa, ác giao thích ăn huyết thực hơn, mỗi lần vỡ đê là thời điểm nó tỉnh lại, đi kiếm ăn.

Mà lại, nước sông càng lan tràn, hương hỏa càng tràn đầy.

Trên sườn núi cạnh bờ sông có một thôn xóm.

Thôn dân đang dập đầu lại lão thiên gia.

Đột nhiên có một đứa bé chỉ vào mặt sông hô to: "Mau nhìn! Mau nhìn!"

Các thôn dân nhao nhao nhìn sang, thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên.

Ầm ầm ầm…

Nước sông cuồn cuộn kịch liệt, tựa như giao long quẩy nước trong truyền thuyết, vô số con cá nhảy ra mặt sông.

Các thôn dân tựa hồ cảm nhận được bọn cá hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.

Tiếp theo, bọn họ phát hiện mặt sông hạ xuống, hai bên bờ dần dần lộ ra tảng đá.

Tốc độ hạ xuống càng lúc càng nhanh, sau cùng vậy mà cạn tới đáy sông.

Trưởng giả trong thôn, đến bây giờ mới biết Thiên giang sâu bao nhiêu.

"Chỗ đó!"

Có người hô to.

Nước sông chảy về một chỗ, chỗ rộng nhất trong con sông, có một vòng xoáy.

'Ùng ục ục...'

Nước sông khô kiệt, đáy sông lộ ra, một cái địa động sâu không thấy đáy xuất hiện.

Địa động hút hết nước sông, kì thực là đầu ác giao kia, chui xuống đất, rời khỏi nhân gian.

Bỗng nhiên có nước sông phun ra khỏi địa động, con sông dần dần khôi phục.

Các thôn dân ngơ ngác nhìn một màn này, cảm thấy nước sông yên tĩnh trước nay chưa từng có.

Cho đến mấy chục năm sau, hai bên bờ Thiên giang, hầu như không ai còn nhớ cái tên Ác giang.

… …

Nhân gian ở tây vực.

Chỗ giáp giới với Âm La quốc và Mộ Lạc sơn.

Phụ cận thường xuyên có yêu ma xuống núi làm loạn, dân chúng lầm than.

Khi đánh cờ cùng Vân Đô Thiên, nơi này xây dựng lên một quốc gia, ngược lại an ổn.

Bên ngoài kinh đô Âm La quốc, có một tòa Tây sơn.

Thiên biến qua, Tây sơn đột nhiên hiện lên hoàng quang, truyền ra trận trận tiếng đá vỡ.

Tây sơn chấn động mãnh liệt, cự thạch lăn xuống.

Giống như bị bóc ra chiếc áo ngoài.

'Răng rắc!'

Có cự thạch thoát ly ngọn núi, nhưng không rơi xuống mặt đất, mà là hợp thành một cây cột đá, chống hai bên lên, cột đá hơi uốn lượn, như một cánh tay to lớn, năm ngón tay hai cấu lại.

Hai cánh tay dùng sức đỡ hai bên sơn phong, ngọn núi dần dần bay lên.

Đại địa run rẩy, một người chậm rãi đứng lên, thân thể cao lớn như núi, góc cạnh rõ ràng, bởi núi đá đắp lên mà thành, cái đầu là một tảng đá vuông vức, hai mặt vách đá vỡ ra, một đôi mắt tĩnh mịch mở ra.

Chính là sơn thần Tây sơn!

Sơn thần nhìn về phía đông một lát, sau đó động tay huy trảo, huyền hoàng quang bắn ra khỏi đầu ngón tay, bao trùm Tây sơn.

Ầm ầm ầm!

Tây sơn bị nhổ tận gốc.

Thạch nhân gánh ngọn núi lên vai, vội vàng nhấc chân chạy về phía Mộ Lạc sơn.

Một bước liền vượt qua mấy dãy núi, thanh thế kinh người, kinh động vô số sinh linh.

Chim bay tẩu thú, hỗn loạn dị thường, cũng có yêu thú tà ma nhảy lên ngọn núi, chạy nhờ tới Mộ Lạc sơn.

Thạch nhân hoàn toàn không để ý, cấm đầu chạy như điên.

Ngọn núi phía trước, bên trên tảng đá trên đỉnh núi biến ảo ra một khuôn mặt người, nhìn thạch nhân chạy băng băng tới, mở miệng hỏi.

"Pháp lệnh cấm tiên ma, ngươi không phải ác thần, chạy cái gì?"

Thạch nhân úng thanh ừm một tiếng, không nói lời nào, bước tới ngọn núi.

… …

Quỷ Môn quan.

Âm Dương quan.

Nơi đây ngăn cách âm dương, quỷ thần không hỏi tục sự.

Hôm nay, các nơi trong nhân gian, Quỷ Môn quan nhao nhao mở ra, vô số quỷ thần quay về dương gian.

Nhân gian đại loạn, rất nhiều thành hoàng, không còn ở bên trong đô thành.

Trong một nước, mấy vị đô thành hoàng, muốn sắp xếp lại cần một khoảng thời gian.

Đô thành hoàng sớm có đoán trước, một khi nhân gian thống nhất, sẽ chỉ có một cái đô thành hoàng, nhưng phải nghe theo lệnh của Vân Đô Thiên hoặc Lạc Hồn Uyên.

Không ai ngờ, xuất hiện chuyển cơ ngoài dự liệu.

Đám thành hoàng kinh nghi bất định, không biết đạo pháp lệnh đầu là chuyện tốt hay xấu.

Nhưng khi nghe được pháp lệnh, bọn họ không hẹn mà cùng hiện thân.

Một đạo nhân mặc đạo bào, phiêu nhiên như tiên.

Rất nhanh, quốc quân nhân gian được mấy vị thành hoàng báo mộng.

Sau khi tỉnh dậy, quốc quân lập tức hạ chỉ, cử quốc lực, xây dựng tượng thánh trong đô thành.

… …

Trong sa mạc.

Tần Tang pháp thân xuất hiện tại biên giới phong bạo lôi đình, tay kết kiếm quyết, toàn lực ngự kiếm.

Hôi Oanh kiếm xuyên qua phong bạo, tìm tới đạo khí tức kia, hạ thủ không lưu tình chút nào.

Dù cho Minh Cốt lão tổ may mắn giữ được tính mạng dưới Tế Lôi Thệ Chương, cũng đã suy yếu tới cực điểm, không thể nào đỡ nổi Hôi Oanh kiếm.

Đang muốn xoá bỏ đạo khí tức kia, thần sắc Tần Tang hơi động, biến hóa kiếm quyết.

'Vèo!'

Hôi Oanh kiếm cuốn ngược về, kiếm quang bọc lấy mấy vật, trong đó có cái đầu lâu màu ô kim.

Đầu lâu đầy vết rạn, chính là đầu của Minh Cốt lão tổ.

Thời điểm sắp hủy diệt, bị Tần Tang kéo ra.

Minh Cốt lão tổ vốn có thể lợi dụng cái đầu này để trùng sinh, hiện tại triệt để thất bại.

Tạm thời không biết có tác dụng gì, Tần Tang thu nó cùng với mấy vật khác vào.

… …

"Khó trách đạo trưởng lại chọn cờ trắng, lão phu vốn đã biến thành cờ đen rồi."

Cô Vân Tẩu nhìn bàn cờ, ẩn ẩn minh ngộ.

Vân Đô Thiên và Lạc Hồn Uyên lấy nhân gian làm bàn cờ, mới dẫn đạo nhân ra.

Thế nhưng, một vị cường giả tuyệt đỉnh, vì sao chiếu cố nhân gian như thế, chẳng lẽ muốn làm thánh nhân sao?

Thánh nhân?

Cô Vân Tẩu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

Y có thể khẳng định, đạo nhân không phải tu sĩ thần đạo.

Một mực nghe đồn, ngoại giới tranh luận đại thừa và tiểu thừa càng lúc càng kịch liệt, càng ngày càng nhiều tu sĩ thay đổi lề lối, theo đuổi đại thừa, khiến cho yêu ma càng thêm cẩn thận, không dám làm xằng làm bậy.

Đại thừa không chỉ có thần đạo, nghe nói lấy thần đạo làm gốc, tiếp tục diễn sinh ra mấy cái đại đạo, trong đó có thánh đạo.

Thánh nhân đạo, giáo hóa vạn dân!

… …

Đô thành Yến quốc.

Mọi người tiến tới cửa thành, có thể nhìn thấy một bức tượng đá to lớn.

Trước cửa thành được dọn dẹp sạch sẽ, xây dựng quảng trường, tượng đá đứng sừng sững trên sân rộng.

Tượng đá trắng noãn như ngọc, điêu khắc một đạo nhân, chính là Thanh Phong đạo trưởng, quán chủ của Thanh Dương quan.

Tần Tang bản tôn đứng trước tượng đá, thì thào đọc lên bốn chữ.

"Đại Thừa sát đạo."

Thanh Nguyên điểm ra đại thừa đạo, Tần Tang có dự cảm, cho nên dùng Minh Cốt lão tổ và Cô Vân Tẩu để nghiệm chứng.

Cần biết thủ hộ người nào, mới biết nên giết người nào.

Tử Vi Kiếm Tôn đi ra từ núi thây biển máu, tay đầy huyết tinh, vốn nên là một cô lang, lại xây dựng thế lực, kiến tạo mười bốn Kiếm các.

Thì ra là thế.

"Đối phương bảo vệ cái gì?"

Tần Tang tự hỏi trong lòng.

Mình thì sao?

Hắn quyết chí, thề cầu tiên, chẳng lẽ phải che chở thế nhân, làm một thánh nhân?

Hắn cảm nhận được bản thân và Tử Vi Kiếm Kinh khác nhau, càng lúc càng lớn.

Đây là đạo khác nhau!

Lần này, hắn mượn đệ tử để nhìn rõ đạo của mình.

Sau này thì sao?

Cũng không thể muốn ngộ đạo, thì phải thu đệ tử.

Mà lại cái này không phải chính đạo.

"Sư phụ?"

Ngọc Lãng về Thanh Dương quan, không nhìn thấy sư phụ, trở về đô thành, thì nhìn thấy Tần Tang đứng trước tượng đá.

Tần Tang bản tôn và tượng đá là hai người khác nhau, khi cảm nhận được khí tức của Tần Tang, Ngọc Lãng xác định chính là sư phụ của mình.

Tần Tang quay đầu, lẳng lặng nhìn đệ tử, nói: "Thanh Phong là ta, nhưng ta không phải Thanh Phong."
Bình Luận (0)
Comment