Chương 3033: Giao dịch hội
Chương 3033: Giao dịch hội
Trở về bảo uyển, Tần Tang chỉnh lý tài sản của mình, muốn có thu hoạch bên trên đấu giá hội và giao dịch hội, tất phải dùng tới trân tàng.
Tễ Thiên pháp hội sẽ khai mạc sau mười ngày nữa.
Đến ngày thứ ba, buổi đấu giá đầu tiên trên Linh Bảo phong bắt đầu.
Sớm đã có quản sự đưa thiếp mời đến bảo uyển, Tần Tang mang theo Thái Ất và Ngọc Lãng, đúng hẹn mà tới.
Quá trình đấu giá, muốn khen cũng chẳng có gì để khen, bảo vật áp trục cũng rất khó vào mắt Tần Tang.
Bất quá hắn vẫn xuất thủ hai lần, mua xuống hai bảo vật, đưa cho Thái Ất và Ngọc Lãng.
Về phần hắn, không mua cái gì.
Đến ngày thứ bảy, bên trên buổi đấu giá thứ hai, Tần Tang có mặt, xem chốc lát liền không hứng thú lắm rời đi.
Cho đến đêm thứ chín.
Giờ Tý.
Cấm chế bảo uyển bị xúc động, Tần Tang đích thân đi ra ngoài nghênh đón, thấy Cô Vân Tẩu đứng ở bên ngoài.
"Mấy ngày qua chắc hẳn đạo trưởng thu hoạch tương đối khá rồi?" Cô Vân Tẩu cười tủm tỉm hỏi.
Cô Vân Tẩu bôn ba vì Tiểu Động thiên, những ngày qua chỉ gặp Tần Tang có một lần.
Thấy Tần Tang thở dài, Cô Vân Tẩu cười ha ha.
Y cũng biết, những thương gia bình thường kia, bán đấu giá, rất khó lọt vào mắt tu sĩ Luyện Hư.
Những người kia, tu vi không cao, nhãn lực lại không kém, như hỏa nhãn kim tinh, sao lại để lọt đồ cho mình nhặt.
"Đạo trưởng đi theo ta, đêm nay sẽ làm cho đạo trưởng hài lòng!" Cô Vân Tẩu ra hiệu mời Tần Tang.
"Ồ?"
Thần sắc Tần Tang hơi động, bước nhanh theo: "Giao dịch hội ngay đêm nay?"
"Không sai, còn có mấy lần tụ hội nhỏ, nhưng không bằng lần giao dịch này, cơ duyên nhiều, lần nào chủ gia cũng ai bài tốt, không cần lo lắng quá nhiều."
Cô Vân Tẩu gật đầu, giải thích.
Giao dịch hội giữa các tu sĩ Luyện Hư, bình thường tổ chức trước pháp hội một ngày, hoặc là sau một ngày, đã thành lệ cũ.
Lần này an bài trước pháp hội.
Đêm nay, những thế lực có thể tới, cơ bản đều đến.
Nghe ý tứ của Cô Vân Tẩu, lần giao dịch hội này lớn nhất, tu sĩ Luyện Hư đến đây tham gia Pháp hội, đa số đều sẽ tham gia lần giao dịch này, xem như một cái Tễ Thiên pháp hội cỡ nhỏ.
Hai người sóng vai đi xuống chân núi, sau đó bước lên một cây cầu dây leo, không nhanh không chậm đi qua cây cầu.
Cô Vân Tẩu giải thích quá trình giao dịch cho Tần Tang.
Tuy là đêm khuya, trong thành cũng không hoàn toàn tối.
Những đóa hoa dây leo kia là nguồn sáng, tản ra hào quang nhỏ yếu, có rất nhiều trên quần phong, giống như hàng ngàn hàng vạn chiếc đèn hoa đăng.
Không thể chiếu sáng mỗi một góc, lại tăng thêm mấy phần thanh u, thanh nhã.
Không ít tu sĩ thích bầu không khí thế này, cố ý đi ra động phủ vào lúc này, tán thưởng cảnh đẹp ban đêm.
Trên cầu dây leo thỉnh thoảng có người đi qua, hai người đồng hành một hồi, Cô Vân Tẩu nhẹ nhàng quơ ống tay áo, thi pháp bao phủ hai người, thân ảnh hai người chợt biến mất.
Bọn hắn vừa đi vừa nói như cũ, nhưng người bên ngoài không nhìn thấy bọn hắn.
Cuối cùng, Cô Vân Tẩu dẫn theo Tần Tang đi tới một ngọn núi không biết tên, lượn quanh núi nửa vòng, mới đi tới trước một vách đá.
Trên vách núi đá, tổng cộng có cây cầu dây leo.
Bọn hắn đi lên cây cầu ở giữa, Cô Vân Tẩu đếm hoa đăng trên cầu, tới cái thứ chín, liền nói khẽ: "Chính là chỗ này."
Nói xong y nhẹ nhàng gõ hoa đăng.
Hoa đăng khẽ run, bên trong truyền ra thanh âm lười biếng.
"Oa!"
Cánh hoa vỡ ra, lộ ra một đứa bé, giống như hoa yêu đang ngủ say, bị đánh thức, duỗi lưng mỏi một cái.
Hài nhi chỉ lớn bằng nắm đấm, phấn điêu ngọc trác, trắng trắng mềm mềm, rất là đáng yêu. Mặc trên người một cái yếm đỏ chót, miễn cưỡng che chắn mấy bộ phận, thời điểm duỗi người, vô ý để lộ ra tiểu tước tước.
Hài nhi hoàn toàn chẳng biết, mở ra đôi mắt còn buồn ngủ.
Cô Vân Tẩu lấy ra một khối ngọc bội, đưa tới miệng hài nhi.
'Rắc!'
Hai mắt hài nhi tỏa ánh sáng, há miệng cắn ngọc bội, miệng lớn nhấm nuốt, âm thanh thanh thúy, trong miệng tràn đầy mùi thơm ngọt.
Nuốt ngọc bội vào, hài nhi trừng to mắt, nhìn Tần Tang và Cô Vân Tẩu, dùng cả tay chân bò vào hoa tâm, tiếp đó cánh hoa đột nhiên mở ra, như một cái miệng lớn, nuốt lấy Tần Tang và Cô Vân Tẩu.
Sớm đã được Cô Vân Tẩu nhắc nhở, Tần Tang không ngăn cản, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trong hắc ám, bốn phía hư vô, chẳng biết bị mang đi đâu.
Tần Tang nhịn không được quay đầu nhìn lại, phía sau bị bóng tối bao trùm, không thấy hài nhi đâu, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Mới vừa rồi hắn cẩn thận quan sát hài nhi, vậy mà nhìn không ra lai lịch của nó, không giống hoa yêu, cũng biết là sinh linh gì.
Cô Vân Tẩu phát hiện hành động của Tần Tang, truyền âm nói: "Đạo trưởng không cần nhìn, lão phu sớm đã gặp qua loại hoa anh này, đến nay vẫn không biết lai lịch của nó, chắc là sinh linh đặc thù được chủ gia nuôi dưỡng. Khẳng định có thần thông đặc biệt, có thể phòng ngừa người khác gây hoạ bên trên giao dịch hội."
Ngay cả Cô Vân Tẩu cũng nhìn không ra, Tần Tang không tiếp tục hao tâm tốn sức, thầm nghĩ vị chủ gia kia thần bí.
Trong lúc trò chuyện, cảnh vật chung quanh thay đổi, ánh sáng nhạt xua tan hắc ám, chung quanh nổi lên sương mù nhàn, dưới chân mềm nhũn, đằng vân giá vũ.
Bên trong không gian hư vô, quang hoa lấp lóe, phía trước xuất hiện một đôi bàn ghế đá.
Trên bàn đá còn có một cái bàn đá nhỏ.
Cô Vân Tẩu ra hiệu cho Tần Tang ngồi xuống, sau đó lấy ra một viên châu lớn chừng nắm tay, đặt lên bàn đá.
"Tham gia giao dịch hội, mỗi người cần giao ra một kiện linh bảo, đổi lấy ghế ngồi."
Ra trận liền muốn một cái linh bảo, làm người ta líu lưỡi.
May mà không có yêu cầu khác, chỉ cần phẩm chất linh bảo là được, không có Thông Bảo quyết cũng không sao, mà lại chủ gia không quan tâm giá trị, có thể tiếp nhận.
Những ngày gần đây, Tần Tang thăm dò được một ít quy củ.
Cho dù linh bảo trân quý, vô số năm qua cũng trở thành vật để giao dịch.
Tại Vịnh Nguyệt độc, linh bảo mất chủ nhân lại không có Thông Bảo quyết, cũng có người thu mua, chỉ có điều giá trị giảm bớt nhiều.
Trừ cái đó ra, cũng có thương gia bán linh bảo, nhưng lâu lắm mới tìm được một người có duyên.
Sau đó là giao dịch hội giữa các tu sĩ Luyện Hư.
Đến cảnh giới Luyện Hư, thần thông của bọn hắn, tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần không thể nào so sánh, đối đãi với linh bảo, không giống như trước, không có Thông Bảo quyết liền thúc thủ vô sách.
Đại thiên có bí thuật đặc biệt nhắm vào linh bảo, nhưng loại bí thuật này cũng không phổ biến, muốn thi triển cần rất nhiều điều kiện, muốn thu phục được linh bảo cũng không phải chuyện dễ.
Có đôi khi, vì thu phục một kiện linh bảo, hao phí quá nhiều tinh lực, chưa hẳn đáng giá.
Tựa như Tần Tang, chém giết Minh Cốt lão tổ, thu được vài kiện linh bảo, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện thu phục bọn chúng, hắn tình nguyện động thủ luyện chế, phù hợp với mình hơn.
Nếu là linh bảo gần với đại đạo, tương xứng với thần thông của bản thân, thì dễ thu phục hơn.
Tu sĩ thường chọn loại linh bảo này, đây cũng là một loại duyên phận.
Nếu lần giao dịch này, có loại linh bảo đó, Tần Tang sẽ ra tay.
Nghe Cô Vân Tẩu nói như vậy, Tần Tang chọn ra một đôi vòng tai, đặt lên trên bàn đá.
Bảo vật này tên gọi Song Phượng Nhị, là di vật của con yêu bằng màu đen.