Chương 3050: Thăm hỏi
Chương 3050: Thăm hỏi
Không nghĩ tới một nhân tộc như Tần Tang, lại có đại truyền thừa của yêu tộc.
Nghe đạo mà hỉ, nhưng sau khi hưng phấn, nhị yêu hiểu thêm, không thể truyền pháp lung tung, một khi bọn họ nhận, khẳng định phải bị hạn chế, về sau sẽ buộc chung một chỗ với Tần Tang.
Bất quá, dù cho không tu pháp này, chẳng lẽ bọn họ có khả năng thoát thân sao?
Suy nghĩ lại một chút, đi theo Tần Tang những năm qua, ngoại trừ không tự do, chỉ làm việc vặt, chí ít về mặt tu luyện, Tần Tang không bạc đãi bọn họ, thái độ ôn hòa, không quát mắng như nô bộc.
Tham gia Tễ Thiên Pháp Hội, còn mang về một chút bảo vật, ban thưởng cho bọn họ.
Nếu Tần Tang không lừa gạt bọn họ, đổi tu pháp này, nói không chừng có hi vọng đột phá Luyện Hư.
Trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh, nhị yêu đều nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt của đối phương.
Lúc trước bọn họ bị thực lực của Tần Tang chấn nhiếp, không dám sinh ra hai lòng, hiện tại thì chăm chú cân nhắc, đầu nhập vào Tần Tang!
… …
Hai năm sau.
Bên ngoài Bích Không Động thiên.
Tần Tang và ba người Cô Vân Tẩu đứng quanh ngọn núi trong biển, chia ra tứ phương, xung quanh bọn hắn có vô số điểm sáng, chính là mấy thanh Thất Tinh kiếm.
Bốn Luyện Hư liên thủ bày trận.
Trên mặt biển yên tĩnh, đáy biển thì dời sông lấp biển, tiến hành cải tạo linh mạch nơi đây.
Bốn người phân công minh xác, tiến triển cấp tốc.
Điểm sáng dâng lên, hóa thành Ngân Hà, Thất Tinh kiếm rơi xuống đất, chui vào trong núi, Thiên Hà Nghịch Sát trận cuối cùng thành!
Nếu như Chân lão ma tới, nhất định cảm thấy trận này lạ lẫm.
Tần Tang hiêu sâu đại đạo tinh thần, cải tiến trận pháp nhiều chỗ.
Cô Vân Tẩu cảm giác được rõ ràng, so sánh với đại trận bao phủ Thanh Dương quan năm đó, hiện tại trận này biến hóa cực lớn, âm thầm cảm khái Thanh Phong đạo trưởng chưa bài ra toàn bộ thực lực.
Đối phương hiểu sâu đại đạo tinh thần như vậy, y càng thêm kiên định phán đoán của mình.
Bày ra trận pháp, bốn người liên tục thi pháp, tiến hành cải tạo sơn phong, trên núi xuất hiện rất nhiều đình đài lầu các san sát nhau.
"Về sau gọi nơi này là Bích Không Thủy Phủ đi!" Doanh tông chủ vuốt râu cười nói.
Ba người còn lại đều gật đầu.
Vũ Tông chủ nhìn về phía cấm địa của thủy phủ, nơi đó là Đạo Tiêu môn.
"Tứ tông các phái ra một đệ tử Hóa Thần kỳ, dẫn người tọa trấn nơi đây, chủ trì đại trận, vạn nhất ngoại địch xâm phạm, có thể kiên trì đến khi chúng ta chạy tới."
Đám người Thái Ất, Ngọc Lãng, cùng với đệ tử tinh nhuệ của ba tông, đều bị mang tới, đang chờ ở bên ngoài.
Tất cả mọi người tràn ngập hiếu kì tiểu thiên thế giới.
Từng đạo mệnh lệnh truyền xuống, chúng đệ tử tiến vào Bích Không Động Thiên, hành động.
Tứ tông hợp lực, cần thêm một đoạn thời gian mới có thể đi vào con đường phát triển đúng đắn.
... …
Sáu năm sau.
Biệt quan Thanh Dương quan.
Tần Tang cảm giác được có người tới gần động phủ, khoan thai tỉnh dậy, chỉ nghe Quế hầu nói: "Khởi bẩm đại lão gia, Việt thượng sư tới thăm."
Thấy là người Tần Tang đã thông báo, Quế hầu không dám thất lễ, lập tức đi lên bẩm báo.
"Rốt cuộc đã đến..."
Hai mắt của Tần Tang sáng lên, Tễ Thiên Pháp Hội về sau, hắn và Việt thượng sư chia ra, không nghĩ tới lâu như vậy mới có tin tức, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn Thiên Mục Điệp trên vai, Tần Tang mỉm cười nói: "Mỹ vị của ngươi tới rồi."
Sau khi hắn đột phá, Tần Tang đặt tinh lực lên Thiên Mục Điệp, còn tham khảo Bàn Hồ Chân Kinh, rèn luyện tu vi, chỉ chờ Thần Dịch Bích Nguyên Sương Hoa mà thôi.
Tần Tang đứng dậy, đạo bào nhẹ chấn, lách mình xuất hiện bên ngoài đại điện đón khách.
Trong điện, Việt thượng sư đưa lưng về phía ngoài điện, đứng chắp tay, giống như đang thưởng thức bố trí trong đại điện.
Việt thượng sư quay người lại, chắp tay thi lễ, bờ môi mỉm cười: "Đạo trưởng mạnh khỏe."
"Mời đạo hữu ngồi."
Tần Tang nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng biết chuyện đã thành, không chút hoang mang đi vào đại điện.
Việt thượng sư không dây dưa dài dòng, lấy ra một cái bình ngọc, đặt lên bàn: "Mời đạo trường xem!"
Tần Tang ngưng mắt nhìn, chỉ thấy thân bình trong suốt, bên trong có từng điểm quang hoa, như hoa tuyết, làm người ta đắm chìm trong đó, nghiễm nhiên là một thế giới sương tuyết ở trong bình.
Bên trong khí hải, Thiên Mục Điệp ngo ngoe muốn động, có chút không thể chờ đợi.
Chính là Thần Dịch Bích Nguyên Sương Hoa!
Coi màu sắc, đúng là thượng phẩm.
Việt thượng sư tranh công nói: "Luyện chế linh dược này, có thể nói là một lần chăm chú cẩn thận nhất của ta, may mắn không làm nhục mệnh."
Tần Tang tất nhiên là đại hỉ: "Đạo hữu phí tâm, bần đạo vô cùng cảm kích."
Hắn không nóng lòng lấy Thần Dịch Bích Nguyên Sương Hoa, vẫn nhìn Việt thượng sư như cũ, biết nàng không chỉ tới đưa thần dịch đơn giản như vậy.
Không ngoài sở liệu, Việt thượng sư lại lấy ra một vật, là một chiếc lá cây khô vàng, gân lá dị thường phức tạp, Tần Tang không nhận ra lá cây gì.
"Đạo trưởng muốn tới Đại Chu, thì cầm tín vật này, đi Cực Thiên Phong gặp một người gọi là Hồng tiên sinh. Sau khi gặp mặt Hồng tiên sinh, kiên nhẫn chờ đợi, chấp sự Xán Kim Thành đến, Hồng tiên sinh tự sẽ an bài, chuyện còn lại không nên hỏi nhiều."
"Hồng tiên sinh?"
Nghe nói người này hơi thần bí, Tần Tang thấy Việt thượng sư không giải thích thêm, gật đầu biểu thị nhớ kỹ.
Việt thượng sư tiếp tục nói: "Xán Kim Thành vãng lai không cố định, bình thường cách mấy chục năm, nếu đạo trưởng đã quyết định, nên lên đường sớm.''
Thấy Việt thượng sư đều sắp xếp xong xuôi, Tần Tang có qua có lại, lấy ra một viên ngọc giản.
Hắn sớm đã khắc ghi một phần đan phương trong Bàn Hồ Chân Kinh lên trên ngọc giản.
Hai mắt Việt thượng sư sáng lên, buông hoàng diệp xuống, cầm ngọc giản lên, không kịp chờ đợi xem xét.
Mặt của nàng lộ ra vẻ say mê, hồi lâu, than nhẹ một tiếng: "Đan đạo của Vu tộc, quả nhiên kỳ diệu!"
Tần Tang không đưa Bàn Hồ Chân Kinh cho nàng, nhưng đàm luận với Việt thượng sư, nói ra một chút lý giải của bản thân, trợ giúp Việt thượng sư lĩnh hội.
"Bần đạo đi Đại Chu, mong đạo hữu giữ bí mật." Tần Tang trịnh trọng nói.
Việt thượng sư nhìn thoáng qua ngoài điện, nàng cũng là tổ sư một môn, hiểu rất rõ, cười nói: "Ta chờ mong đạo trưởng trở về, mang đến một ít bí pháp của Vu tộc đâu."
Tần Tang thản nhiên nói: "Có cơ hội, bần đạo sẽ tìm giúp đạo hữu."
Tần Tang cũng không rõ khi nào thì mới trở về.
Việt thượng sư dừng lại mấy ngày, liền cáo từ rời đi, để lại thần dịch và hoàng diệp.
Thiên Mục Điệp cách đệ lục biến vẻn vẹn một bước, vạn sự sẵn sàng, Tần Tang chuẩn bị chờ Thiên Mục Điệp đột phá lại cân nhắc thêm.
… …
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Xuân đi thu tới.
Mười tám năm qua đi.
Một ngày này, động phủ trên đỉnh núi mở ra, một người bay ra, bắn nhanh về phía tây.
Bay thẳng ra Vịnh Nguyệt độc, lại bay về phía tây một hồi, tới một hải vực không người, Tần Tang mới thu hồi độn thuật, rơi xuống mặt biển.
Thiên Mục Điệp đậu trên đầu vai của hắn, nhẹ nhàng vỗ cánh, những năm qua lắng đọng và rèn luyện, khí tức tròn trịa như một, là thời điểm xông quan!
Bởi vì Thiên Mục Điệp muốn thôn phệ lôi kiếp, chỉ cần cẩn thận, tránh tai mắt của người khác, cho nên Tần Tang dẫn nó tới nơi đây đột phá.
'Rắc!'
Tần Tang mở bình ngọc ra.
Một luồng khí lạnh thấm vào ruột gan bay ra, Thiên Mục Điệp vỗ cánh nhanh hơn, hiện ra nguyên hình, biến thành một cự điệp, lập tức đánh tới, dùng sức lay ngón tay của Tần Tang, nhưng ngón tay lại lù lù bất động.
Thiên Mục Điệp không khỏi truyền ý niệm ủy khuất đến, lã chã chực khóc.
Tần Tang cười ha ha, không đùa nó nữa, dẫn động linh dược trong bình, hóa thành một sợi tơ bay về phía Thiên Mục Điệp.