Chương 3057: Trên đường
Chương 3057: Trên đường
Một luồng gió thổi qua mặt biển.
Giữa sóng biếc, một con Bạch Hồ thon dài dị dạng, nhưng lại dị thường linh hoạt đang chạy trên mặt nước.
Bạch Hổ đạp trên nước, thoạt nhìn tựa hồ dùng bốn chân chạy vội, kỳ thật là đang thi triển một loại độn thuật cao minh, nếu có người ở trên đường Bạch Hổ đi qua, trước mặt cũng chỉ có thể cảm giác được một luồng gió nhẹ thổi qua, ngay cả thân ảnh Bạch Hổ cũng không thấy.
Dù cho tu tiên giả, tu vi không đủ cũng nhìn không thấu thân ảnh Bạch Hổ.
Bạch Hổ thẳng đến hướng chính bắc, ven đường gặp chướng ngại cũng sẽ không đi đường vòng, mà nhảy lên là có thể vượt qua cả hòn đảo nhỏ, có thể so với phi hành trên biển.
Tần Tang nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy cảnh biển liên miên bất tận, sau khi Lê Nhi lên đường, trên thuyền triệt để trở nên yên lặng. Nhóm khách ở trong tĩnh thất của mình, không có ngoại lệ, đều bố trí cấm chế ngăn cách trong ngoài.
Vị trí bọn hắn hiện tại, đại khái ở tây nam Cấn Châu, Lê Nhi lại đi thẳng hướng bắc, xem ra rời Cực Thiên Phong, trong biển sẽ không yên tĩnh. Về sau khả năng còn thường xuyên đi đường vòng, tránh nguy hiểm, khó trách cần mười năm mới đến.
Đối với tu sĩ Luyện Hư, thời gian mười năm, thường thường lĩnh hội một lần thần thông là qua, chỉ cần bảo đảm an toàn, Tần Tang không ngại chậm một chút.
Bất quá, hắn không định trực tiếp đi "Ngủ", ra lệnh Chu Tước chú ý phía ngoài, xuất hiện chuyện gì lạ thì đánh thức hắn, dù sao một trong mục đích du lịch là mở rộng tầm mắt.
Đồng thời cũng ghi lại con đường này, về sau trở về Vịnh Nguyệt Độc, nói không chừng có thể sẽ đi ngang qua.
Chu Tước biết trên thuyền cao thủ rất nhiều, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết nó, hiện tại phi thường nhu thuận.
Tần Tang lặng yên dẫn động pháp tướng lực, khống chế một sợi chân lôi Thanh Loan, lôi lực như nước chảy vào lòng bàn tay.
Lấy năng lực hiện tại của hắn, có thể khống chế chân lôi Thanh Loan không tiết lộ ra ngoài mảy may khí tức.
Bàn tay mở ra, chân lôi Thanh Loan tụ tại lòng bàn tay thành một tia, Tần Tang ngưng mắt nhìn chân lôi, yên lặng vận chuyển Chưởng Trung Quan Lôi thuật, mắt lộ kỳ quang, phảng phất tia chân lôi này diễn hóa ra một thế giới, hấp dẫn hắn thật sâu, một mực duy trì tư thế này, mặt trời lên mặt trời lặn, bất động thật lâu.
Tinh thần của hắn triệt để đắm chìm vào, quên đi thời gian và hết thảy chung quanh.
Pháp tướng Thanh Loan phối hợp Chưởng Trung Quan Lôi thuật, Tần Tang trải nghiệm lôi lực, chạm tới phương diện nhỏ xíu, cảm thụ mỗi một phần biến hóa, quen thuộc, chưởng khống, vận dụng.
Thể ngộ càng sâu, Tần Tang càng sợ hãi thán phục chân lôi Thanh Loan huyền diệu, đầu Thanh Loan lưu lại chân lôi kia ít nhất có tu vi Hợp Thể kỳ hoặc có lẽ cao hơn, nhưng vượt ra khỏi Tần Tang nhận biết, không thể phán đoán chính xác. Những đại năng cổ kia phong ấn nó trên Phong Bạo Giới, chắc hẳn không kém Thanh Loan, cũng không biết Phong Bạo Giới rốt cuộc ẩn chứa bí mật lớn gì.
Một tia chân lôi nho nhỏ, ý thức Tần Tang chui vào, tựa như tiến vào một hải dương màu xanh, nước biển do lôi đình tạo thành, nhưng cũng không phải thiên lôi bình thường, mà là yêu lôi đặc biệt của thần thú Thanh Loan, không thể dùng lẽ thường ước đoán.
Phảng phất đại dương mênh mông sâu không thấy đáy, chờ đợi lấy Tần Tang đi khai quật, dù cho mượn nhờ pháp tướng Thanh Loan và Chưởng Trung Quan Lôi thuật, cũng không thể chạm đến đáy biển, chỉ là bơi qua phía trên, phía dưới vẫn y nguyên nặng nề, thần bí.
Không sai, hiện tại hắn có thể dùng chân lôi Thanh Loan ngưng tụ Ngũ Lôi Thiên Tâm Chính Ấn, tăng lên cực lớn uy năng lôi pháp, nhưng chỉ vận dụng nông cạn, vẫn ngây thơ với chân lý, giống năm đó mượn nhờ Thập Phương Diêm La phiên thao túng Cửu U ma hỏa.
Khác biệt chính là, pháp tướng Thanh Loan và Chưởng Trung Quan Lôi thuật có thể chỉ dẫn phương hướng cho hắn, dò xuống đáy biển một chút, con đường phía trước đã minh xác, có lẽ không cần tu vi cực cao mới có thể nắm giữ loại lực lượng này.
Tần Tang hiện tại muốn làm, chính là tận lực làm quen chân lôi Thanh Loan, giúp lúc thi triển lôi pháp càng thêm thông thuận và nhanh chóng.
Mặt ngoài thanh lôi nổi lên gợn sóng rất nhỏ, ngưng kết ra từng phù văn, phù văn thành lại tán đi, biến hóa khó lường.
Chẳng biết qua bao lâu, Tần Tang đột nhiên bị Chu Tước đánh thức, tâm thần trở về, nghe được thanh âm cơ quan chuyển động.
Thả ra một sợi thần thức, nhô ra tĩnh thất, lập tức cảm giác được thần thức những người khác, hiển nhiên đều bị Lê Nhi kinh động.
Thì ra Lê Nhi đang thay đổi hình thái, thân thể Bạch Hổ bắt đầu cuộn lại, cơ quan khấu chặt, chỉ duy trì tĩnh thất bất động, nơi khác thì hình thái đại biến, từ Bạch Hổ biến thành viên cầu.
Mặt ngoài viên cầu có góc cạnh, do vô số phiến mỏng ghép lại, sau cùng bị một tầng lông tơ bao trùm, loại hình thái này không liên quan đến huyết nhục, chợt theo gió bay lên trời cao.
Lúc này đang vào đêm khuya, trăng sáng giữa bầu trời.
Lê Nhi theo nguyệt quang một mực bay lên, đến chỗ cực kỳ cao mới dừng lại, sau đó tiếp tục hướng bắc.
Giống như một quả bong bóng đầy khí, bị một chùm nguyệt quang nắm lấy, treo trên Nguyệt Câu, theo gió phiêu lãng, tốc độ giảm nhiều.
Làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, Tần Tang nhìn mặt biển phía dưới, không lâu sau quả nhiên phát hiện, màu sắc nước biển biến thành đậm, càng đi hướng bắc càng đen như mực.
Chẳng biết đáy biển có cái gì, biến nơi đây thành một mảnh Mặc Hải.
Tần Tang nhấc lên một tia cảnh giác, cho đến bình minh cũng không xuất hiện dị thường gì, bất quá mặt trăng vừa biến mất thì Lê Nhi dừng lại, phía trước vừa lúc có một tòa hoang đảo, Lê Nhi rơi xuống ở trên đảo, cho đến đêm, ánh trăng treo lên mới khởi hành tiếp.
Ngày đêm giao thế, ngày nghỉ đêm đi, liên tiếp hai tháng vẫn chưa bay ra khỏi Mặc Hải.
Chạng vạng tối hôm đó.
Lê Nhi đang muốn bay lên không, bỗng nhiên vang lên một thanh âm.
"Thả ta xuống dưới."
Những người trên thuyền cũng nghe được, Tần Tang khẽ nhíu mày, hắn nghe được người nói chuyện chính là người mũ rộng vành kia, tên là Ôn Thăng.
Người này một mực thần thần bí bí, lúc này xuống thuyền muốn làm gì?
"Hở?"
Lê Nhi cũng không ngờ có người muốn xuống thuyền, phi thường ngạc nhiên: "Quý khách không thể xuống thuyền ở đây, sẽ dẫn tới nguy hiểm ở đáy biển, mà Lê Nhi không thể chờ một mình quý khách."
"Ta không muốn đi Cấn Châu, nửa đường không thể xuống thuyền sao?" Ôn Thăng dùng thanh âm khàn khàn chất vấn.
"Đương nhiên có thể xuống thuyền, nhưng không trả lại phí vận chuyển, mà nơi này vô cùng nguy hiểm, quý khách chắc chắn muốn xuống thuyền sao?" Lê Nhi hảo tâm nhắc nhở.
"Mở cửa."
Ôn Thăng chém đinh chặt sắt nói.
Tần Tang nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Ôn Thăng cũng không quay đầu lại, thân ảnh lấp lóe, độn về chỗ sâu Mặc Hải.
Thiếu một người, Lê Nhi đang muốn điều chỉnh cấu tạo, Tần Tang đột nhiên mở miệng gọi: "Chờ một chút! Xem người này có để lại vật gì trên thuyền không."
"Không sai, đạo hữu nghĩ thật chu đáo." Một thanh âm trầm ổn phụ họa.
Những người khác cũng lập tức minh bạch, Ôn Thăng này kỳ quặc, chỉ sợ trên người có liên lụy gì, ý đồ gắp lửa bỏ tay người.
Trong nháy mắt từng đạo thần thức quét về phía chỗ tĩnh thất Ôn Thăng, ngay cả nơi gã đi qua cũng không buông tha.
"Vị khách quý kia không đi qua nơi khác." Lê Nhi rụt rè nói.
Dù không thu hoạch được gì, đám người cũng không cảm thấy vẽ vời thêm chuyện, trên thuyền khôi phục yên tĩnh, tiếp tục xuất phát.
Rốt cuộc bay ra Mặc Hải, màu sắc nước biển khôi phục bình thường, Lê Nhi từ trên trời đáp xuống, hình thái lại thay đổi, biến thành một chiếc thuyền.
Đám Tần Tang lại ở buồng nhỏ trên tàu, phía trên vuông vức, duy chỉ có dựng thẳng một cây cột buồm thật dài.