Chương 3064: Phong Tự Ngọc Môn
Chương 3064: Phong Tự Ngọc Môn
Chỉ có điều, Đệ nhất Kiếm thị lúc ấy bị Lục thiên cố khí xâm nhiễm, trong Nghiệt Hà không gian lại hỗn loạn, không xác định Tử Vi cung rơi xuống thượng cổ chiến trường nào, Thiên Việt Thượng Nhân trở lại Đại thiên tìm kiếm, mới tập trung được phương vị cụ thể.
"Thượng cổ chiến trường ở nơi nào?"
Tần Tang khá quen thuộc thượng cổ chiến trường, Phong Bạo Giới có, Phù Lục Giới có, Đại thiên thế giới cũng có.
"Chủ nhân đã xác định, phía tây Đoái Châu, Phong Tự Ngọc Môn!" Kiếm nô nói.
Đoái Châu, một trong Bát đại Thiên Châu, nghe nói tại tây bắc Bạch Ngọc Kinh.
Phong Tự Ngọc Môn, cái tên này rất đặc biệt, Tần Tang lại lần đầu nghe nói.
"Phong Tự Ngọc Môn là Thánh sơn thượng cổ Vu tộc, thượng cổ Vu tộc cho rằng Phong Tự Ngọc Môn là ngọn núi Nhật Nguyệt chiếu vào. Về sau thượng cổ chư tộc đại chiến, Thánh Sơn sụp đổ, hóa thành một mảnh chiến trường thượng cổ. Trong những chiến trường thượng cổ này, thượng cổ đại năng lưu lại thần thông tuyên cổ không tiêu, còn có động thiên phúc địa, tiểu thiên thế giới bị đánh nát, thiên đạo hỗn loạn, đến nay vẫn là chỗ nguy hiểm nhất Đại thiên thế giới." Kiếm nô giải thích.
"Chủ nhân xác nhận Tử Vi cung ở tại Phong Tự Ngọc Môn, cũng bị một số thế lực phát giác ra, Phong Tự Ngọc Môn cuồn cuộn sóng ngầm, có một số mảnh vỡ đã bị khai quật ra.
"Tử Vi cung chân chính chưa xuất thế, nhưng vẫn luôn có người kiên cường tìm kiếm, sớm muộn sẽ bại lộ.
"Chủ nhân không dám tùy tiện mở ra, nếu không lập tức dẫn tới đại năng cường giả, căn bản không có cơ hội lấy đi linh kiếm.
"Chỉ có chân nhân có thể cảm giác được phương vị linh kiếm, đến lúc đó chủ nhân sẽ đích thân đi tới Phong Tự Ngọc Môn, dùng Tử Vi cung hấp dẫn thế lực khắp nơi. Chân nhân âm thầm tới lấy đi linh kiếm, sau đó nhất định phải lập tức trốn xa, không được mảy may chần chờ, đợi đến thời cơ thích hợp, chủ nhân sẽ đi gặp ngài."
"Phù!" Tần Tang hít sâu một hơi.
Thiên Việt Thượng Nhân muốn hấp dẫn ánh mắt mọi người đến trên người y, để cho mình có thể ẩn tàng ở chỗ tối.
Tử Vi cung là địch nhân thế gian, Đệ nhất Kiếm thị lại đang bế quan chữa thương.
Từ nay về sau, Thiên Việt Thượng Nhân chắc chắn sẽ cuốn vào vòng xoáy sinh tử, một người một kiếm độc kháng Đại thiên!
Tần Tang chẳng biết thế cuộc rốt cuộc đến loại tình trạng nào, nhất định phải để Thiên Việt Thượng Nhân thẳng tiến không lùi.
Dù Thiên Việt Thượng Nhân xem trọng, càng nhiều là Địa Sát Kiếm cùng với thân phận "Truyền nhân" Tử Vi Kiếm Tôn, Tần Tang vẫn không thể phủ nhận, bản thân là người được lợi nhất, giá phải trả lại là Thiên Việt Thượng Nhân đặt mình vào nguy cơ.
Đệ nhất Kiếm thị còn cần che giấu tung tích, hắn chỉ có đến Hợp Thể kỳ, đứng trước các loại nguy hiểm, mới có thể làm được nhiều chuyện.
Trầm mặc nửa ngày, trong lòng hắn thầm than, hỏi: "Đạo hữu đi cùng ta chứ?"
"Có tin tức chân nhân, lão nô cần báo tin cho chủ nhân, không rõ chủ nhân sẽ an bài thế nào."
Kiếm nô nói: "Chân nhân tới vừa đúng lúc, Chu vương băng hà, trong nhân tộc gây nên phong ba to lớn, thế lực khắp nơi, thậm chí dị tộc cũng chú ý và bị hấp dẫn đến nơi đây, ít ngày nữa sẽ tổng luận bàn thọ nguyên Chu vương, áp lực Phong Tự Ngọc Môn kia sẽ nhỏ hơn một chút."
"Trách không được Chu vương băng hà mấy tháng trước, Cấn Châu lại không phản ứng chút nào, còn tính không phát tang, trước đó vẫn một mực hạn chế thọ nguyên Chu vương sao?" Tần Tang giật mình nói.
Kiếm nô gật đầu: "Sau Ngọc Hoàng, lịch đại Chu vương không thể vượt qua Hóa Thần, như thế sẽ bị hạn chế thọ nguyên. Truyền thuyết là giữa các đại năng đạt thành hiệp nghị gì đó, lập xuống chuẩn mực, Chu vương hưởng hết vinh hoa thế gian, không được thêm thọ mệnh! Ngày nay trong Bạch Ngọc Kinh lưu ngôn phỉ ngữ, xôn xao, Chu vương đời sau vẫn chậm chạp không lập, các phương tranh luận không biết có phá vỡ, hoặc nới lỏng hạn chế này không."
Đánh vỡ hạn chế thọ nguyên, một khi ra một vị Chu Vương kỳ tài ngút trời, đạt tới Hợp Thể thậm chí Đại Thừa, chẳng lẽ không phải sẽ trở thành Ngọc Hoàng tại thế, trở thành vương giả chân chính sao?
Các phương há có thể tiếp nhận?
Tần Tang không nghĩ ra, vấn đề này sao phải tranh luận.
Hả?
Đột nhiên, tâm niệm Tần Tang vừa động, lại nghĩ đến một loại khả năng: "Tranh Đại Thừa Tiểu thừa?"
Đại Thừa độ người, bất luận thần đạo, vương đạo, Thánh đạo, mượn nhờ vương quyền không thể nghi ngờ càng dễ đạt thành.
Chu vương chiếm cứ đại nghĩa, không thể thay thế.
Tại Tu Tiên Giới, ngắn ngủi hai ba ngàn năm, rất khó hình thành đại thế. Đề cử ra một vị Chu vương chân chính, lấy danh nghĩa Chu vương phổ biến chính lệnh, cách tân thiên hạ, không thể nghi ngờ thôi diễn đạo Đại Thừa có lợi thật lớn.
Đây là tranh đấu đại đạo!
Như thế tranh luận song phương là ai, không khó tưởng tượng.
Tử Vi cung tuy là đạo tràng Tử Vi Kiếm Tôn, trong mắt một số đại năng, chỉ sợ cũng không quan trọng bằng tranh đấu đại đạo.
Kiếm nô gật đầu: "Tranh luận đã sớm tồn tại, theo Chu vương băng hà, bị đẩy lên đỉnh điểm."
"Những tu sĩ Đại Thừa tiêu dao tự tại, đại tông môn, chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn . . ."
Giờ khắc này, bản thân Tần Tang có loại cảm giác kinh lịch thiên địa biến đổi, thân ở trong dòng lũ lịch sử.
Trận tranh luận này không chỉ có cực hạn với nhân tộc, mà còn mở ra đại đạo với toàn bộ sinh linh Đại thiên thế giới.
Vô số năm sau, Đại Thừa Tiểu thừa tranh đấu, chắc chắn lưu lại trang nổi bật trên sử sách toàn bộ Đại thiên thế giới, như mỗi một lần cải thiên hoán địa thời thượng cổ.
Tần Tang có chút huyết nóng sôi trào, nhưng cũng biết rõ nguy hiểm trong đó, nói không chừng chính là một trận đại chiến khoáng thế: "Đạo hữu tại Ngọc Kinh Sơn, chắc hẳn thấy được rất nhiều điển tịch, hiểu biết bao nhiêu về lịch sử thượng cổ?"
Hắn biết rõ, chỉ có hiểu rõ lịch sử Đại thiên thế giới, bản thân mới có thể sắp xếp ra mạch lạc, tìm kiếm được chân tướng, xác định lập trường của mình. Nếu không sẽ chỉ một mực tỉnh tỉnh mê mê, bị người bài bố.
Chỉ tiếc, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, lịch sử đã sớm mơ hồ không rõ, thậm chí bị xuyên tạc.
Phía ngoài có thể mua được điển tịch đều hỗn tạp truyền thuyết, tin tức bị đoạn, chân chính điển tịch thượng cổ, chỉ có những truyền thừa thượng cổ, đỉnh cấp tông môn, danh gia vọng tộc mới có cất giữ, sẽ không tùy tiện đưa người.
"Dù là Kim vệ Chu vương, có thể nhìn thấy điển tịch thượng cổ cũng cực kì có hạn, chủ nhân lúc hứng thú cũng kể chuyện cổ kim, lão nô ngược lại nghe được một chút.
"Thời đại thượng cổ, vạn tộc san sát, nhân tộc chỉ là một trong số đó.
"Thời thượng cổ vạn tộc, sau khi nhân tộc đại hưng, nhân tộc lấy vạn vật linh trưởng tự cho mình là số một, những thứ còn lại gần như đều biến thành Yêu trong miệng Nhân tộc.
"Nhưng ở thời đại thượng cổ, yêu tộc hưng thịnh, có yêu đình thượng cổ thống trị Đại thiên, có Vu tộc tâm hoài quỷ thai, còn có ma tộc giới ngoại đả thông giới bích, xâm lấn Đại thiên. . .
"Tại thời đại hỗn loạn nhất, Ngọc Hoàng suất lĩnh nhân tộc oanh phá yêu đình, khuất phục Vu tộc, xua đuổi ngoại ma, phong tuyệt giới bích. Phong Tự Ngọc Môn chính là thượng cổ chiến trường lưu lại khi đó, Vu tộc bị đuổi ra ngoài Phong Tự Ngọc Môn, đến nay không thể vượt qua.
"Tục truyền Ngọc Hoàng muốn lập Thiên Đình, chẳng biết khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ để lại Bạch Ngọc Kinh và Bát đại Thiên Châu, giới bích cũng không hoàn toàn phong ấn, chôn xuống tai hoạ ngầm cho ngày sau.
"Nhân tộc nhìn như hưng thịnh, kì thực ngoài có dị tộc nhìn chằm chằm, bên trong có Đại Thừa, Tiểu thừa tranh luận không ngớt, phật môn Tây Thổ tự lập, Bát đại Thiên Châu, các loại đạo thống làm theo ý mình, còn có Ma tộc giới ngoại ngấp nghé Đại thiên, tai hoạ ngầm trùng điệp. . ."