Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3088 - Chương 3088: Đến Chậm Ngàn Năm

Chương 3088: Đến chậm ngàn năm Chương 3088: Đến chậm ngàn năm

Sau khi Hóa Thần, hắn từng quay về Thương Lãng hải, huynh muội Bảo Chính Nam nói cho hắn biết, Tố Nữ không thể chạy thoát lúc Thất Sát điện phi thăng, nàng biến mất từ đó, không rõ tung tích.

Bên dưới thái dương đen trắng, Tần Tang ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm bóng người xinh xắn kia, mặt lộ vẻ kỳ dị.

Khuôn mặt của nàng dần dần hiện lên trong mắt của hắn, không còn sự non nớt của năm đó, nhiều hơn mấy phần thành thục, hai đầu lông mày kiên nghị không thay đổi mảy may.

Gặp lại Tố Nữ, khiến cho Tần Tang giật cả mình, nàng vậy mà đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư!

Phải biết, Tố Nữ còn nhỏ tuổi hơn hắn, nhờ có Lôi Tổ quán thể, hắn mới có tu vi hiện tại, Tố Nữ làm sao được?

Thiên phú của nàng kinh người cỡ nào!

Lúc trước, Tần Tang khẳng định, tính tình của Tố Nữ kiên nghị, chỉ cần cho nàng không gian, nàng nhất định sẽ có được thành tựu bất phàm. Sự thật chứng minh, đoạn thời gian tại Tứ Thánh Cung, tu vi của Tố Nữ tăng nhanh như gió, vì nhân tộc lập xuống công lao hãn mã.

Nhưng người ta chưa bao giờ nghĩ đến, Tố Nữ lại đột phá Luyện Hư.

Tần Tang vừa dứt lời, Tố Nữ bị vạch trần thân phận, thân thể mềm mại chợt cứng ngắc, mũi nhọn và vòng ngọc dừng thế công, hóa thành hai đạo hắc quang bay trở về, dư ba tiêu tán.

Tố Nữ kinh nghi, cẩn thận nhìn xuống dưới.

Nàng còn nhớ rõ Tần Tang, khi thấy rõ dung mạo của hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin, không khỏi thở nhẹ một hơi.

"Tần... Đạo hữu, là ngươi sao!"

"Nhiều năm không gặp, không ngờ đạo hữu còn nhớ rõ Tần mỗ." Tần Tang vui mừng nói.

Nhận nhau với Tần Tang, trong mắt Tố Nữ lóe lên vẻ kinh hỉ nồng đậm, môi anh đào bỗng nhúc nhích, vừa muốn mở miệng liền cảm thấy nơi xa truyền đến từng cơn ba động, đang có người chạy tới nơi này.

Tần Tang cũng nhận ra, hiển nhiên có người phát hiện hắn truy đuổi Tố Nữ, muốn ngư ông đắc lợi.

"Tần đạo hữu, này không phải chỗ nói chuyện, mời đi theo ta." Tố Nữ trà trộn tại nơi này đã lâu, quen thuộc đường đi, dẫn theo Tần Tang nhanh chóng phi hành, rời khỏi mảnh vỡ Tử Vi Cung, bay về phía thần thông huyễn cảnh.

Bay một hồi, xác định sau lưng không ai đuổi theo, Tố Nữ dừng lại trên một khối lục địa khô nứt, quay người nhìn về phía Tần Tang.

Tâm tình của nàng đã bình phục, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Tang, há miệng muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu: "Ta vô tình chọc hai kẻ thù, bởi vì tránh né bọn họ, nên bế quan một đoạn thời gian mới ra ngoài, vừa rồi tưởng lầm Tần đạo hữu là kẻ thù."

Tần Tang thầm nói khó trách, lúc Tố Nữ xuất thủ, khí tức hơi bất ổn: "Ta cũng mới đến đây, tầm nhìn bị ngăn cản, cũng không dám chắc có phải là đạo hữu không."

Tố Nữ gật đầu, trầm mặc một lát, thanh âm xa xôi: "Năm đó ta hôn mê, chưa thể tạm biệt đạo hữu, trở thành việc hối tiếc cho đến nay. Những năm qua... Tần đạo hữu khỏe không?"

"Con đường cầu đạo, khó mà tránh khỏi phong ba, gập ghềnh trắc trở đi tới hôm nay." Tần Tang thoải mái cười một tiếng: "Còn đạo hữu! Thật cho ta một kinh hỉ, năm đó ta quay về Thương Lãng hải, từ Tứ Thánh Cung biết được, đạo hữu không kịp thời rời khỏi, khi Thất Sát điện phi thăng, bị mang vào không gian loạn lưu, mọi người rất lo lắng cho đạo hữu. Hôm nay trùng phùng, mới biết đạo hữu bình yên vô sự, đạt được thành tựu vượt xa tưởng tượng, nếu huynh muội Bảo Chính Nam biết được, chắc chắn sẽ mừng rỡ."

Hắn không khỏi tò mò, Tố Nữ giữ được tính mạng bằng cách nào, trong lúc phi thăng.

Ngọc cốt ma đầu từng nói, bọn họ thông qua phi thăng đài, mượn nhờ Tử Vi Cung phá vỡ hư không, chống cự hư không loạn lưu, chí ít cần tu vi Nguyên Anh hậu kỳ mới có chút hi vọng sống.

Bên trên Ỷ Thiên Phong không có phi thăng đài, Tố Nữ cũng không phải tu sĩ Hóa Thần, khi gặp phải hư không loạn lưu, hầu như không có cơ hội sống sót.

Tố Nữ bị Thất Sát điện đưa đến Đại Thiên, có khả năng sư tỷ và Bạch cũng không đi đến Ma giới, mà là bị đưa đến Đại Thiên!

"Tần đạo hữu thật đến từ nơi khác, khó trách năm đó ta tìm khắp Thương Lãng hải, vẫn không thấy đạo hữu đâu. Đạo hữu còn nhớ ma quân dưới Ỷ Thiên Phong không?"

Tố Nữ hồi ức, kể rõ tình hình lúc đó.

"Ma quân không chết, một mực muốn phá vỡ phong ấn. Lúc phi thăng, Thất Sát điện chấn động không ngớt, tiên cấm nhao nhao bị kích hoạt, đồng thời có vô số cổ cấm hủy diệt."

"Phong ấn ma quân khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, ma quân phát giác được biến cố bên ngoài, điên cuồng công kích phong ấn. Ta lúc ấy không kịp chạy ra, cùng đường mạt lộ, bắt đắc dĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống, phóng tới Ỷ Thiên Phong, mượn nhờ lực lượng của ma quân, tranh thủ chút hi vọng sống."

"Trong ngoài giáp công, phong ấn rất mau xuất hiện khe hở, ma quân nóng lòng thoát khốn, không giữ lại chút nào, lực lượng truyền ra ngoài phong ấn, giúp ta ngăn cản rất lớn áp lực."

"Nhưng tiệc vui chóng tàn, Thất Sát điện đều bị hư không loạn lưu xé rách, vô số cổ cấm biến mất, ta đau khổ chèo chống, cuối cùng lâm vào hôn mê. Vốn cho rằng mình đã chết, chờ ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đã đến Đại Thiên."

Nghe Tố Nữ giảng thuật, Tần Tang cảm khái thế sự khó liệu, Tố Nữ gặp chuyện bi thảm, đều do ma quân ban tặng, sau cùng đối phương lại trở thành người che chở nàng.

Tần Tang hỏi chi tiết khác, Tố Nữ khổ sở suy nghĩ nói: "Lúc phi thăng, ta xác thực nhìn thấy nơi xa có một mảnh tiên cung, còn có một cung điện tên Tử Vi Cung, nhưng lúc đó ta đã nỏ mạnh hết đà, bất tỉnh nhân sự."

Biết được Tố Nữ cũng không nhìn thấy sư tỷ và Bạch, Tần Tang hơi thất vọng, trong lòng thầm than, lại hỏi: "Ma quân thoát vây rồi sao?"

"Ta cũng không biết."

Tố Nữ lắc đầu nói: "Sau khi tỉnh dậy, ta bị đưa đến một nơi khác, may mắn bái một vị sư phụ, đi theo sư phụ nhiều năm. Về sau sư phụ cũng đi, bỏ lại ta một mình, ta nghe nói Phong Tự Ngọc Môn có Tử Vi Cung xuất thế, còn nhớ Thất Sát điện có rất nhiều chỗ thần bí, lúc ấy thực lực không đủ, không dám lại gần, liền chạy tới."

Có thể dạy dỗ ra một tu sĩ Luyện Hư, sư phụ của nàng không bình thường. Thấy Tố Nữ không có ý giới thiệu về sư phụ, Tần Tang cũng không tiện hỏi nhiều.

Phong ấn trên Ỷ Thiên Phong, bị thời gian bào mòn, vốn đã phi thường yếu ớt, lúc phi thăng còn bị hủy hoại nghiêm trọng, khẳng định khốn không được ma đầu kia, không biết lúc toàn thịnh, ma quân có tu vi gì?

Nghĩ tới đây, Tần Tang hơi đau đầu, lúc hắn tu vi không cao, xuất không ít lực phong ấn ma đầu, không biết ma đầu kia có nhớ kỹ mình không, hắn lại nhiều thêm một cường địch.

Bất quá, nếu ma quân cũng bị đưa đến Đại Thiên, nơi đây người người kêu đánh ma tộc, kết cục của đối phương chưa hẳn tốt.

Trong lúc Tần Tang trầm tư, Tố Nữ một mực nhìn chăm chú hắn, ánh mắt lóe lên một cái, đột nhiên nói: "Tần đạo hữu, ta có thể gọi ngươi là Tần huynh không?"

Tần Tang khẽ giật mình, hỏi: "Sao lại không thể?"

"Tần huynh, cám ơn ngươi."

Tố Nữ trịnh trọng nói tiếng cám ơn, trên mặt nở rộ tâm tình vui vẻ, như trút được gánh nặng, nét mặt tươi cười như hoa.

"Một câu cảm tạ chậm đến ngàn năm, may mắn chưa muộn lắm."
Bình Luận (0)
Comment