Chương 3094: Liệt thành
Chương 3094: Liệt thành
Bất tri bất giác, bọn hắn đã tiến vào Phong Tự Ngọc Môn bảy năm.
Thiên Việt thượng nhân chưa hiện thân.
Tần Tang cẩn trọng tìm kiếm đường lui, tập trung vài chỗ, mở ra con đường rút lui, lại thêm lỗ trống thần bí khó lường, cơ bản đã có ba lộ tuyến. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, những con đường này đủ để thoát khỏi tu sĩ Luyện Hư, khi gặp phải đại năng Hợp Thể kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ, không biết có hiệu quả lớn bao nhiêu.
Hắn chưa hề dừng bước, sau khi Cổ Nhã khôi phục toàn thịnh, nàng gia nhập vào đội ngũ Chu Tước, Tố Nữ một mực bế quan chữa thương, Tân gia cũng chậm chạp tìm không được mục tiêu.
Đáng nhắc tới chính là, hắn yêu cầu Tân gia tìm kiếm Địa Hoa Ngọc Côi Đằng, vậy mà thật tìm được mấy cái manh mối, bất quá Tần Tang không lo chỗ này, cho nên hắn không đi nghiệm chứng.
Một ngày này, lại đến thời gian ước định gặp mặt.
Tần Tang gặp mặt người Tân gia, không ngoài sở liệu, nhân mã các lộ vẫn không thu hoạch được gì, không biết Tân gia đang tìm kiếm cái gì, ẩn tàng sâu như thế.
Lúc mọi người thương nghị có nên thay đổi sách lược hay không, chợt có một đạo độn quang lao vùn vụt tới, nhìn phương hướng, là từ bên ngoài Phong Tự Ngọc Môn đến.
Độn quang bay tới trước loan xe, là một thanh niên, tu vi Hóa Thần.
"Tân Minh, sao ngươi tới đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?" Lạc quản gia tiến lên, hỏi.
Tân gia không dẫn theo toàn bộ nhân thủ vào Phong Tự Ngọc Môn, để lại một số người ở bên ngoài.
Tân Minh vội vàng thi lễ, dùng thuật pháp bao phủ thanh âm, gấp giọng nói: "Khởi bẩm thiếu chủ, Lạc bá, Ngọc Môn quan xảy ra chuyện!"
Lời vừa nói ra, Lạc quản sự giật mình, thuật pháp của Tân Minh không ngăn được Tần Tang và Bùi cung phụng, bọn hắn dời mắt nhìn tới. Ngọc Môn quan sừng sững nhiều năm, xảy ra chuyện gì được, chẳng lẽ có người dám tập kích thành sao?
"Trước đây không lâu, có đại năng đại chiến gần Ngọc Môn quan, làm cho cả thành chấn động, thần thông đại năng va chạm, dư ba lan tràn, hôn thiên ám địa, cát bay đá chạy."
Tân Minh vừa nói vừa nhớ lại ngày đó, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ, không khỏi nuốt nước bọt, nói: "Ngọc Môn quan mở ra đại trận hộ thành, nhưng dư ba trùng kích, vẫn đất rung núi chuyển như cũ, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Tiếp đó có tiếng sấm nổ vang, tường thành phía Tây xuất hiện một vết rạn to lớn, suýt nữa đã sụp đổ."
Nghe Tân Minh miêu tả, Tần Tang và Bùi cung phụng nhất thời biến sắc.
Ngọc Môn quan sừng sững tại Phong Tự Ngọc Môn nhiều năm, có thể nói là cánh cửa lớn tại phía tây Đoái Châu, đại trận hộ thành mạnh bao nhiêu, không thể nghi ngờ. Lúc Tần Tang vào thành, nhìn thấy đại trận, chỉ thể hiện ra một phần uy năng, đã làm hắn không nổi lên được ý niệm phản kháng mảy may.
Vẻn vẹn là dư ba đấu pháp, được đại trận bảo vệ, tường thành lại gần như bị phá hủy, người đấu pháp là Hợp Thể hay là Đại Thừa? Gần Phong Tự Ngọc Môn đột nhiên xuất hiện hai vị đại năng, chứng tỏ đều gì?
Là trùng hợp, hay là có biến cố không muốn người biết?
Tần Tang chau mày, cảm thấy bất an, một người trong đó có phải Thiên Việt thượng nhân không, bị kẻ thù quấn lấy.
"Người giao thủ là ai?" Bùi cung phụng hỏi ra vấn đề Tần Tang muốn hỏi.
"Không rõ ràng." Tân Minh lắc đầu: "Từ đầu đến cuối, hai vị đại năng chưa từng hiện thân, người trong thành chỉ nhìn thấy phong bạo gào thét, hào quang bắn ra bốn phía. Sau cùng hai vị đại năng rời đi, cũng không biết ai thắng ai thua."
Rời đi đâu? Có chạy tới Phong Tự Ngọc Môn không?
Tần Tang và Bùi cung phụng liếc nhau.
"Hiện tại tình huống ở Ngọc Môn quan thế nào?" Tần Tang lên tiếng hỏi.
"Sau trận chiến, lời đồn nổi lên bốn phía. Làm cho lòng người bàng hoàng, lo lắng bị tai bay vạ gió, rất nhiều người ra khỏi thành, trở về phúc địa Đoái Châu. Nghe nói lúc mảnh vỡ Kiếm các bị phát hiện, tình hình tương tự cũng xuất hiện qua, nhưng không ảnh hưởng lớn như thế, lần này đại năng đấu pháp, gần như tác động đến toàn thành, ngoại nhân, tán tu, thế gia tông môn, tất cả đại thương hội, đều rút lui ra bên ngoài, rất hỗn loạn."
Tân Minh nói xong, khiến cho mọi người ngưng trọng hơn, bọn hắn ở trong Phong Tự Ngọc Môn, còn gần vòng xoáy hơn Ngọc Môn quan.
"Người Ngũ Hành Minh cũng đi rồi?" Tần Tang nhíu mày hỏi.
"Cái này.. "
Tân Minh do dự một chút, gã biết rõ Tần Tang là trưởng lão của Ngũ Hành Minh, được Thiếu chủ mời tới.
"Ấp a ấp úng làm cái gì! Có chuyện thì nói." Tân thiếu chủ trách mắng, lần đầu tiên mở miệng, thanh âm không có bao nhiêu gợn sóng.
"Vãn bối đã đi qua chỗ Ngũ Hành Minh, bọn họ đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng không rõ có rút đi hay không. Bên trong Ngọc Môn quan, mười chỉ còn một, rất nhiều tông môn cắm rễ trong thành nhiều năm, đều phong tỏa sơn môn, rời khỏi thành tránh nạn." Tân Minh vội vàng trả lời.
Tần Tang thầm nghĩ, xem ra Ngũ Hành Minh đã rút lui, Ngũ Hành Minh chủ yếu làm sinh ý, vốn có bản năng xu cát tị hung, cho nên không cần phải mạo hiểm.
Ngũ Hành Minh chỉ là thứ yếu, mấu chốt là hai vị đại năng thần bí kia, đến tột cùng vì sao mà đến đây, lúc này đang ở đâu.
Thiên Việt thượng nhân chưa tới, phong ba đã nổi lên bốn phía.
Tân Minh mang tin tức long trời lở đất tới, Lạc quản sự lo lắng nói: "Thiếu chủ, chỉ sợ Phong Tự Ngọc Môn không an ổn, chúng ta có nên ra ngoài trước, tránh đầu sóng ngọn gió không."
Tân thiếu chủ trầm mặc một lát, nói một câu: "Tiễn đã rời cung, không thể quay đầu!"
Lạc quản sự thở dài.
"Tiếp tục quan sát một đoạn thời gian." Tân thiếu chủ nói: "Nhưng không thể phân tán nhân lực như trước, sát nhập lại thành ba nhóm."
Thời điểm hai chủ tớ thương nghị, Bùi cung phụng âm tình bất định, chẳng biết đang suy tư cái gì.
"Tin tức này quá kinh người, Tần mỗ có việc, đi trước một bước." Tần Tang chắp tay chào, muốn rời đi.
Phát giác được ánh mắt của Tân thiếu chủ, Tần Tang lại bổ sung một câu: "Tân thiếu chủ yên tâm, các ngươi giúp lão phu tìm kiếm lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, lão phu sẽ không nuốt lời."
"Đa tạ Tần trưởng lão."
Tân thiếu chủ đứng dậy, trịnh trọng thi lễ.
Bùi cung phụng nheo hai mắt, nhìn chăm chú Tần Tang, không nói gì.
Từ biệt đám người Tân gia về sau, Tần Tang cân nhắc chuyện cần làm, xem ra phải gọi đám Chu Tước trở về, để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn.
Còn Tố Nữ, không biết thương thế sao rồi.
Tần Tang rất mau tìm đến Chu Tước, cân nhắc một phen, quyết định tạm thời không để cho Cổ Nhã và Tố Nữ gặp nhau, một mình tiến đến động phủ của Tố Nữ.
Gặp lại Tố Nữ, sắc mặt của nàng hồng nhuận rất nhiều, vẫn còn một tia tái nhợt, chưa khỏi hẳn.
"Đa tạ Tần huynh nhắc nhở, xem ra tiểu muội phải đi trước, sau khi khôi phục thực lực sẽ cân nhắc tiếp, Tần huynh không đi ra tránh nạn với tiểu muội sao?"
Tần Tang lắc đầu: "Ta còn việc chưa làm xong, một khi phát giác được không thích hợp, sẽ lập tức ra ngoài tìm ngươi."
Nghe vậy, Tố Nữ không hỏi quá nhiều, dặn dò: "Tần huynh cẩn thận!"
Hai người ước định chỗ gặp mặt, Tần Tang cáo từ.
Tần Tang hóa thành độn quang biến mất nơi xa, sau lưng Tố Nữ đột nhiên xuất hiện một nam tử.
Thân ảnh nam tử phiêu hốt, khí tức hư vô mờ mịt bao phủ toàn thân, cao thâm mạt trắc, ngưng mắt nhìn Tần Tang rời đi, tựa hồ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, trầm mặc một lát, nói: "Về sau, ngươi đi theo bên cạnh hắn."
"Vâng."
Tố Nữ khom người tuân lệnh.