Chương 3104: Tiến thoái lưỡng nan
Chương 3104: Tiến thoái lưỡng nan
Kiểm tra hoàn cảnh chung quanh, đối chiếu bức họa kia, lập tức có cảm thụ bất đồng, những đường cong hỗn loạn kia đều đúng như trên bức họa, tựa như một tấm bản đồ bảo tàng, nhưng thật ra là trận đồ.
Bùi cung phụng rất nhanh phát hiện tì vết, cau mày nói: "Đồ này chỉ có một phần?"
Xác thực khu vực mà bức họa miêu tả, không vượt qua tầm mắt quá xa, nhưng theo bọn họ nhìn thấy, quần đảo này lớn hơn rất nhiều, chỉ dựa vào bức họa, khó mà tìm đến khu trung tâm.
Trừ phi chỗ quan trọng nhất không nằm tại vị trí trung tâm, không thì sẽ có bức họa khác, bức họa trong tay Tân thiếu chủ chỉ là một cái trong số đó.
"Bùi cung phụng không cần lo lắng! Phụ thân nói qua, chỉ cần đến nơi này sẽ có biện pháp."
Tân thiếu chủ chỉ xuống một vị trí bên trên bức họa, tìm đúng con đường, không kịp chờ đợi động thân. Đám người đuổi theo, đi thẳng qua các hòn đảo nhỏ, ngược gió sóng mà đi.
Nơi này không nguy cơ tứ phía như bọn hắn tưởng tượng, trôi qua một thời gian lâu, vẫn chưa gặp nguy hiểm gì, tựa hồ chỉ là mê trận thuần túy, mà bọn hắn có trận đồ chỉ đường, biết được mê trận biến hóa, không cần lo lắng sẽ bị mê thất.
Cách mục tiêu càng ngày càng gần.
Đám người vừa mới đi qua hai hòn đảo, Tân thiếu chủ cau chặt mày, Tần Tang và Bùi cung phụng cũng nhận ra cái gì, đột nhiên hô dừng lại, Hôi Oanh kiếm và ngọc như ý cùng nhau đánh ra, kiếm quang cùng thanh quang đồng thời đánh tới một chỗ hư không.
"Ầm!"
Hư không vặn vẹo một hồi, tiếng huyết nhục bị công kích trầm đục truyền ra, một thân ảnh bụi bẩn rơi xuống.
Thân ảnh hiện hình, dạng như hổ báo, lần này hiển nhiên bị thương không nhẹ, nện lên trên núi, chật vật lộn một vòng, nhưng không kêu thảm tiếng nào, xoay người muốn trốn.
Tần Tang và Bùi cung phụng há lại cho nó đào tẩu, Hôi Oanh kiếm phân ra bốn đạo kiếm quang, vây nó vào giữa, ngọc như ý thì lơ lửng trên đỉnh đầu của nó, một mực giam cầm quái vật.
Ai ngờ, một màn quỷ dị xuất hiện, quái vật giãy dụa không thoát, thân ảnh đột nhiên vỡ vụn giống như bọt khí, chỉ lưu lại một ngọc phiến lớn chừng bằng móng tay, bị ngọc như ý bọc lấy mang về, chúng người đưa mắt nhìn nhau.
"Đây là vật gì?" Bùi cung phụng nhíu mày vuốt ngọc phiến.
"Không giống sinh linh còn sống."
Tần Tang nhớ lại những hành động của quái vật, trầm ngâm nói.
Ngọc phiến hơi đục, ngọc phiến nho nhỏ lại tản ra khí tức mênh mông, giống như một mảnh tàn phiến của một viên cổ ngọc, tàn ngọc lại hóa hình thành vật sống, quả thực quỷ dị.
Lúc này, Tân thiếu chủ cầm ngọc phiến quan sát, đại mi sít sao nhăn lại, hiển nhiên biết cái gì, nhưng không giải thích, chỉ tăng thêm tốc độ.
Sau đó không gặp bất kỳ trở ngại nào, đám người thuận lợi đến mục tiêu. Trước mặt bọn hắn là một tòa đảo sơn, ngọn núi bị phá phân thành hai, tạo ra một cái hẻm núi tĩnh mịch.
Đám người cẩn thận bay vào hẻm núi, lần đầu tiên nhìn thấy cỏ cây ở chỗ này.
Chỉ thấy bên trong hạp cốc có một dòng suối, nước suối màu đen chảy từ trong khe ra, tụ hợp vào biển cả, hai bên dòng suối có một loại linh thụ đặc biệt sinh sống.
Loại linh thụ này cao cỡ một người, thân cây tròn vo cực kì tráng kiện, cành cây tinh tế, lá cây màu đen lớn chừng bàn tay, gân lá màu vàng, tựa như tơ vàng.
"Mời Tần trưởng lão xem." Tân thiếu chủ gọi Tần Tang tiến lên.
Tần Tang vừa tiến vào hẻm núi, liền nhìn chằm chằm những linh thụ này: "Trong ngọc giản có ghi chép một loại linh mộc không tên, dùng để luyện chế thân thuyền, chính là linh thụ này sao?"
"Không sai!"
Tân thiếu chủ gật đầu:"Loại linh thụ này chỉ ở đây mới có, Tần trưởng lão hãy dùng nó luyện chế chiếc bảo thuyền kia."
"Tân thiếu chủ có ý là, chúng ta dùng linh mộc này luyện chế thành thuyền, mới có thể đi tới trung tâm quần đảo sao?" Tần Tang hỏi.
Hắn nhìn về phía hẻm núi, bên ngoài có bóng của mấy hòn đảo.
Tiến vào đại trận, Thiên Quân giới phản ứng càng cường liệt hơn, không cần bảo thuyền cũng có thể đi qua mê trận, nhưng không biết Thiên Quân giới có chỉ dẫn tới trung tâm quần đảo hay không.
"Theo lý đúng là vậy."
Tân thiếu chủ nhíu mày, nhìn về phía ngọn nguồn dòng suối.
Nàng lách mình đi đến bên suối, chân nguyên hóa thành bàn tay lớn, thăm dò vào trong suối, cầm ra một nắm cát đá.
Nàng chưa từ bỏ ý định, mò thêm mấy lần, sau cùng thở dài nói: "Quả là thế!"
"Chuyện gì!" Bùi cung phụng quát hỏi.
Tân thiếu chủ lật tay lấy ngọc phiến ra: "Phụ thân nói, nơi đây không chỉ có linh thụ để luyện chế thân thuyền, còn có một viên ngọc bích, lúc luyện chế bảo thuyền, dùng ngọc bích dung luyện vào thân thuyền, chúng ta mới có thể tùy ý di chuyển trong đại trận, tiến đến nơi trung tâm, nhưng ngọc bích không có ở đây."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía ngọc phiến trong tay Tân thiếu chủ.
Rất hiển nhiên, ngọc bích đã vỡ, mà lại xảy ra dị biến, biến thành những ngọc linh quỷ dị kia.
"Nói như vậy, phải tìm hết ngọc phiến, mới luyện thành bảo thuyền được sao?" Bùi cung phụng và Tần Tang liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử.
Không biết ngọc bích vỡ thành bao nhiêu khối, trên đường đi bọn hắn chỉ mới gặp được một con ngọc Linh.
Mà lại trong tay bọn họ chỉ có một phần trận đồ, vạn nhất ngọc linh du đãng đến nơi khác, bọn hắn không thể xông loạn, mà không thu thập đủ ngọc phiến thì không thể luyện chế bảo thuyền?
"Đây là biện pháp duy nhất."
Tân thiếu chủ bất đắc dĩ nói: "Hi vọng tìm được một phần ngọc phiến, đủ để tạo ra bảo thuyền hình thức ban đầu, nắm được một phần uy năng, chúng ta lại nhờ vào đó đi săn nhiều ngọc linh hơn, cho đến khi tập hợp đủ ngọc bích. Làm phiền Tần trưởng lão lưu lại đây chuyên tâm luyện chế thân thuyền, chúng ta đi tìm ngọc phiến."
Bùi cung phụng không đồng ý kế hoạch của Tân thiếu chủ, thản nhiên nói: "Theo lão phu thấy, nơi đây rất quỷ dị, còn liên quan đến vu tộc, nói không chừng ẩn giấu nguy hiểm chưa từng hiển lộ, chúng ta không nên tách ra thì hơn. Tần trưởng lão đi săn với chúng ta trước, luyện chế thân thuyền sau cũng không muộn."
"Chỉ sợ chúng ta không còn nhiều thời gian."
Tần Tang lắc đầu, chỉ linh thụ bên suối nói: "Bùi cung phụng không phát hiện gì sao? Những linh thụ này đang khô héo, linh tính bị xói mòn."
Đám người nghe vậy giật mình, ngưng mắt nhìn, quả nhiên như Tần Tang nói, phiến lá đã ảm đạm hơn vừa rồi.
"Tại sao lại khô héo ngay lúc này?" Bùi cung phụng lạnh lùng nói, ánh mắt bén nhọn quét về phía Tần Tang.
Tần Tang không quan tâm, nói: "Chắc bởi chúng ta xông vào đây, phát động cơ quan nào đó, đại trận đã bắt đầu vận chuyển, chúng ta không phát hiện mà thôi."
Chờ linh thụ khô héo về sau, không biết sẽ xảy ra dị biến gì nữa.
Tân thiếu chủ không dám do dự: "Linh thụ sắp khô héo, mời hai vị tiền bối mau chóng lấy tài liệu, vãn bối không hiểu đạo luyện khí, ta dẫn người đi săn ngọc linh."
Bùi cung phụng nhíu mày nhìn bóng lưng Tân thiếu chủ, bỗng nhiên kêu lên: "Chờ chút! Một mình Tần trưởng lão lưu lại đủ rồi, để hai người lại hộ pháp cho Tần trưởng lão, lão phu đi với ngươi."
"Làm phiền Bùi tiền bối." Tân thiếu chủ đại hỉ.
Nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Tân thiếu chủ, Bùi cung phụng lại nhìn sang Tần Tang, sau đó lại liếc nhìn Tân thiếu chủ, ánh mắt đổi tới đổi lui.
Tân thiếu chủ rời đi một mình, Tần Tang lại không dị nghị chút nào.
Bùi cung phụng nghi ngờ càng sâu, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.