Chương 3108: Tiên hạ thủ vi cường
Chương 3108: Tiên hạ thủ vi cường
Thấy Tân thiếu chủ đã quyết định, Lạc quản sự cũng không nói thêm gì, đám người phân phối nhân thủ, chia binh năm đường bao gồm cả Bùi cung phụng.
"Bùi tiền bối, có cần phái hai người trợ thủ cho tiền bối không?" Tân thiếu chủ hỏi.
Bùi cung phụng khinh thường nói: "Ngoại trừ ngươi, những người khác sẽ chỉ kéo chân lão phu thôi."
Đám người không dám giận cũng không dám nói, yên lặng rời đi.
"Vãn bối đi trước một bước!"
Tân thiếu chủ cúi người hành lễ, bắt chuyện với Tam trưởng lão, sau đó rời đi.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng Tân thiếu chủ, một lát sau lại nhìn hướng đám Lạc quản gia rời đi, đáy mắt Bùi cung phụng hiện lên một vệt hồ nghi, chợt khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lấp lóe, hư không tiêu thất.
"Ta muốn tập trung thúc đẩy Minh Linh cảm nhận phía trước, hai bên và phía sau giao cho Tam trưởng lão." Tân thiếu chủ quay đầu nói.
Tam trưởng lão lập tức đáp ứng, cố ý rớt lại phía sau Tân thiếu chủ hơn mười trượng, bấm một cái pháp quyết, sau lưng dâng lên một đoàn khí xám, sau đó hóa thành một con mắt, con ngươi màu xám chậm rãi chuyển động, lộ ra quang mang tà dị, ngưng mắt nhìn hậu phương.
Cùng lúc đó, trong tay áo Tam trưởng lão bỗng nhiên loé lên thanh quang, phát sáng chính là một vòng ngọc, thanh quang lóe lên một cái rồi biến mất, không ba động chút nào, Tân thiếu chủ đi trước hoàn toàn không biết.
Hai người một trước một sau, lao vùn vụt trên mặt biển.
Chia binh rất nhanh có hiệu quả, phi hành không bao lâu, Tân thiếu chủ phát hiện tung tích Ngọc Linh. Minh Linh theo sau lưng nàng nhảy ra, lao thẳng về phía một mảnh hư không.
"Phốc!"
Ngọc Linh bị buộc hiện thân, không kịp thoát đi, chung quanh bị âm ảnh bao phủ. Âm ảnh vặn vẹo, mọc ra từng trường trảo cổ quái, tranh nhau chen lấn chụp vào Ngọc Linh.
Ngọc Linh tả xung hữu đột, trước sau không cách nào rời đi, cuối cùng bị một quái trảo bắt lấy cánh tay, không kịp tránh thoát thì quái trảo khác đã điên cuồng chộp tới, trong nháy mắt nó bị bao phủ trong âm ảnh.
Âm ảnh trở về, đưa một viên ngọc phiến cho Tân thiếu chủ. Thuận lợi thu hồi một viên ngọc phiến, lòng tin hai người tăng nhiều, tiếp tục đi phía trước.
Từng tòa sơn đảo bị bọn họ bỏ lại đằng sau, chậm chạp không tìm được con Ngọc Linh thứ hai, ánh mắt Tân thiếu chủ chuyên tâm, không chút nôn nóng.
Đúng lúc này, Tân thiếu chủ dừng lại, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhẹ.
"Thiếu chủ, thế nào?" Tam trưởng lão đuổi theo.
"Nơi này có khí tức Ngọc Linh, nhưng giống như ở trong núi. . ."
Tân thiếu chủ nhìn đảo sơn phía trước, thế núi dốc đứng, quái thạch lởm chởm, lượn quanh đảo nửa vòng, quả nhiên thấy một cửa hang chật hẹp.
Tân thiếu chủ mỉm cười: "Con Ngọc Linh này ẩn tàng thật sâu, may mắn có Minh Linh giúp ta . . ."
Nói xong, hai người tiến vào trong động, phát hiện trong sơn động dài nhỏ uốn lượn, phân nhánh vô số, nhưng nhờ Minh Linh cảm giác bén nhạy, Ngọc Linh không chỗ ẩn trốn. Chẳng biết vòng qua bao nhiêu khúc quanh sơn động, rốt cuộc bọn họ tìm tới Ngọc Linh.
Thu hồi ngọc phiến, đường cũ trở về.
Khi bọn họ trở lại cửa hang, Tân thiếu chủ đang muốn bước ra một bước, tựa như cảm thấy một tia không ổn, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt như điện, liếc nhìn ngoài động.
Ngoài động vẫn là cảnh sắc như cũ, trời màu đen, biển màu đen, sơn ảnh mờ ảo, hư không tịch liêu, không chút dị thường.
Thần sắc Tân thiếu chủ đột nhiên thay đổi, kêu to không tốt, thân ảnh nhanh chóng thối lui.
Tam trưởng lão còn không rõ xảy ra chuyện gì, chợt cảm thấy một hồi đất rung núi chuyển, sương mù nồng đậm chẳng biết từ đâu trong nháy mắt tuôn đến, tràn ngập toàn bộ sơn động.
Sương mù nóng hổi, mang theo một loại nóng rực kỳ dị, như liệt hỏa đốt thân thể của bọn họ.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp cường đại ép tới, Tân thiếu chủ và Tam trưởng lão cảm thấy khí tức trì trệ, nghe thấy một hồi tiếng vang ầm ầm, vách đá trên đỉnh đầu sụp đổ, đá vụn bắn tung trời, chật vật bị quăng ra, phát hiện ngoài núi đã bị nồng vụ bao phủ.
'Vù!'
Trong sương mù chợt hiện xích ảnh, nguyên khí chấn động mãnh liệt, chỉ thấy một đầu hỏa diễm trường tiên to lớn, mang theo khí thế kinh khủng hung hăng quất tới Tân thiếu chủ.
Một roi này phảng phất muốn vỡ nát hư không, Tân thiếu chủ và Tam trưởng lão nếu trúng một roi này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nguy cơ đến, Tân thiếu chủ vội vàng thúc đẩy Minh Linh ngăn trước người, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, trường tiên quất trúng Minh Linh, hỏa diễm ngang nhiên xé mở âm ảnh, dù không xuyên qua thân thể Minh Linh, nhưng lưu lại một vết thương nhìn thấy mà giật mình, xích hoả cháy hừng hực, giống như máu tươi của Minh Linh.
"Bùi cung phụng, ngươi muốn làm gì!"
Tân thiếu chủ nghiêm nghị chất vấn, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Tam trưởng lão càng kinh nghi vạn phần.
Một kích này, đúng là đến từ Bùi cung phụng!
Bùi cung phụng ra tay với bọn họ, mà lại tập kích, chung quanh tựa hồ còn bày ra trận pháp.
"Ha ha. . ."
Trong sương mù hiện ra một thân ảnh, truyền đến tiếng cười lạnh của Bùi cung phụng: "Nha đầu ngươi tâm cơ rất sâu, muốn chia binh mê hoặc ánh mắt lão phu. Đáng tiếc ngươi quên một đạo lý, nhất lực hàng thập hội! Lão phu lười nhác quản ngươi có âm mưu quỷ kế gì, và có minh ước gì với họ Tần, chỉ cần bắt giữ ngươi, hết thảy chân tướng rõ ràng! Vật trong tay ngươi, cho dù không phải ngọc bích, cũng là một vật cực kỳ trọng yếu, thật sự cho rằng có thể giấu diếm được pháp nhãn lão phu?"
Mưu kế có thể thành, điều kiện tiên quyết là đối phương sẽ cuốn theo người chuẩn bị, mặc kệ bài bố thế nào, mà Bùi cung phụng vừa vặn có được thực lực lật bàn.
"A!"
Minh Linh phát ra tiếng gào thét thê lương.
Xích Hỏa thiêu đốt thân thể Minh Linh, mang đến vô tận thống khổ, nhưng Minh Linh cũng không phải kẻ yếu, hư ảnh nhúc nhích, vết thương trong nháy mắt khôi phục, bổ nhào ra.
Nhưng Bùi cung phụng chuẩn bị sát chiêu không chỉ như thế.
Sương mù cuồn cuộn, vô số lửa vây quanh, như gông xiềng, lăng không che phủ nó.
Nhìn MInh Linh giương nanh múa vuốt, Bùi cung phụng cười lạnh: "Tưởng lão phu không biết, Tân gia các ngươi thao túng Minh Linh cần lấy tinh huyết để tế? Dọc theo con đường này, Minh Linh hẳn là nuốt không ít tinh huyết, mà ngươi lại che giấu suy yếu tốt như vậy. Bất quá, Minh Linh còn có thể xuất thủ được mấy lần, toà Uyên Dương Vô Cực Trận này là ta chuẩn bị đã lâu cho các ngươi đấy!"
Lúc này mặt mũi Tân thiếu chủ đã tràn đầy hoảng sợ.
Tự cho là che giấu rất hoàn mỹ, kì thực nội tình đã sớm bị đối phương xem thấu, loại cảm giác này quá làm cho người tuyệt vọng.
Đây là một trận hiểu lầm, giữa nàng và Tần trưởng lão không có minh ước đặc biệt gì, nhưng bất kỳ giải thích nào cũng phí công, Bùi cung phụng đã vạch mặt, tất không có khả năng lưu thủ, sẽ không khoan nhượng.
"Minh ước giữa ngươi và phụ thân trước đây, không sợ bị lời thề phản phệ sao!" Tân thiếu chủ chỉ còn một cọng cỏ cứu mạng, nói.
"Yên tâm, lão phu sẽ bắt sống ngươi, lưu lại tính mệnh, ngươi và Tân gia, lão phu còn có chỗ cần dùng."
Bùi cung phụng nghiền ngẫm nói, tình thế bắt buộc.
Tam trưởng lão huyền lập bên cạnh phía sau Tân thiếu chủ, sau khi kinh hoảng, dần dần khôi phục lý trí.
Thần sắc gã mặc dù kinh hoảng, đáy mắt lại bình tĩnh thường nhân khó có thể đạt đến.
Gã đứng cùng Tân thiếu chủ, cùng chống chọi với cường địch, bất động thanh sắc liếc mắt ra sương mù phía ngoài, phẫn hận nói: "Thiếu chủ, lúc lão gia chủ còn sống, ta đã nhìn ra người này dụng ý khó dò, hiện tại đã lộ ra răng nanh! Người này lòng lang dạ thú, cầu xin tha thứ là vô dụng, chúng ta toàn lực xuất thủ, Tần trưởng lão và bọn đại trưởng lão phát giác được ba động bên này, sẽ đến đây tương trợ, chúng ta mới có chút hi vọng sống!"