Chương 3111: Lại gặp
Chương 3111: Lại gặp
Tam trưởng lão không nhạy cảm bằng hai vị Luyện Hư, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, cùng với ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ của Tân thiếu chủ, lập tức ý thức được đại sự không ổn.
'Chát!'
Một cây trường tiên bay ra từ trong tay áo của tam trưởng lão, bóng roi tinh hồng hung hăng quất tới Tân thiếu chủ, xuất thủ không lưu tình chút nào.
Nhìn bóng roi đánh tới, Tân thiếu chủ không nháy mắt một cái, mà Tam trưởng lão thì cảm thấy toàn thân xiết chặt, bỗng nhiên rên lên một tiếng, bị minh linh đá ra ngoài.
Bóng roi uy thế kinh người, nhưng không ngăn cản được lực lượng của minh linh, bị đánh bay ra ngoài cùng chủ nhân, không đả thương được Tân thiếu chủ mảy may.
Lúc này, Chung Lương tán nhân và Bùi cung phụng cũng từ bỏ tranh đấu với nhau.
Thân ảnh của Tân thiếu chủ nhạt dần, tựa như trong hư không có một cánh cửa vô hình, nàng sắp thông qua cánh cửa này rời đi. Nếu Tân thiếu chủ chỉ nhờ vào đó chạy trốn, bọn họ sẽ không phản ứng kịch liệt như thế.
Nhưng Tân thiếu chủ mưu đồ đã lâu, lấy bản thân làm mồi nhử, đồng thời lợi dụng tam trưởng lão, dẫn bọn họ tới nơi này, hiển nhiên toan tính cực lớn. Tân thiếu chủ làm như thế, trừ phi nàng không lo lắng Tân gia sẽ bị trả thù, không thì nhất định không để cho bọn họ còn sống trở ra!
Chỉ là tu sĩ Hóa Thần lại dám mưu tính hai tu sĩ Luyện Hư, nghe thật thiên phương dạ đàm, rõ ràng lại xảy ra trên người bọn họ.
Bọn họ không rõ ràng Tân thiếu chủ làm sao được, nhưng cảm giác chẳng lành kia càng ngày càng mãnh liệt, hai tu sĩ Luyện Hư cảm nhận được nguy cơ to lớn trước nay chưa từng có, đang tới gần mình.
"Muốn chết!"
Bùi cung phụng thẹn quá hoá giận, vừa rồi vẫn còn bộ dáng trí tuệ vững vàng, không ngờ đảo mắt liền bị Tân thiếu chủ tát một bạt tai.
Chung Lương tán nhân rút kim kiếm về, Bùi cung phụng có thể toàn lực thao túng Uyên Dương Vô Cực Trận, từ bỏ bắt sống minh linh, đại nhật huyền không, bắn ra hào quang hừng hực, cả tòa đại trận điên cuồng rót lực lượng vào đại nhật.
"Xoạt, xoạt, xoạt!"
Đại nhật phun ra hỏa lưu, phóng tới minh linh và Tân thiếu chủ, nhiệt độ cao kinh khủng đốt cháy cả hư không.
Hỏa lưu chưa đến, minh linh đã bốc cháy.
Tam trưởng lão bị tai bay vạ gió, mất minh linh bảo vệ, cảm nhận được Uyên Dương Vô Cực Trận đáng sợ rõ ràng, dù cho hỏa lưu không đánh tới mình, cũng có loại cảm giác sắp bị nướng thành thây khô.
Cùng lúc đó, Chung Lương tán nhân cũng xuất thủ, bảo tháp chín tầng run lên nhè nhẹ, mỗi một tầng bảo tháp đều tản mát ra sóng ô kim, bảo tháp bị nhuộm thành màu ô kim.
Nhìn bằng mắt thường, thì chỉ thấy bảo tháp nặng nề thêm vô số lần, hung hăng rơi xuống.
Dù bên dưới là một ngọn núi, bảo tháp cũng có thể nện vỡ nó, nếu minh linh bị nện trúng, khó tránh khỏi bị thương, Tân thiếu chủ trốn bên trong minh minh cũng dữ nhiều lành ít.
Bảo tháp, hỏa lưu, bất luận công kích nào, đều dễ dàng xoá bỏ một tu sĩ Hóa Thần. Hai người lần đầu hợp tác, lại vì đối phó tu sĩ Hóa Thần, không thể không nói rất mất mặt.
Khí tức tử vong tiếp cận, Tân thiếu chủ không kinh hoảng chút nào, ánh mắt băng lãnh mà dứt khoát.
"Hai vị tiền bối không phải luôn muốn minh linh sao? Hôm nay ta tặng cho các ngươi!"
Minh linh cuồng hống, trong cơ thể chảy ra hắc ám thuần túy, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, thân thể hòa tan thành một bãi nước đen, ngay sau đó từng cánh tay nhô ra từ trong nước đen, dùng sức thò ra ngoài, chụp vào địch nhân, tựa hồ muốn kéo địch nhân vào trong nước đen.
Nhân ảnh màu đen lao ra theo cánh tay, minh linh hóa thân thành ngàn vạn nhân ảnh, điên cuồng phóng tới địch nhân, tình cảnh này giống như vạn ma cuồng vũ. Những ma ảnh này vỡ nát, bạo tạc trước hỏa lưu và bảo tháp, nhưng nước đen cuồn cuộn, vô cùng vô tận, hư không chung quanh cũng bắt đầu trở nên dính nhớp.
Thời khắc này, minh linh bộc phát ra uy năng khó mà tưởng tượng. Phải trả giá to lớn, bọn họ cảm giác được minh linh đang tiêu hao bản nguyên của nó, hành động như vậy chẳng khác nào tự bạo.
Vì đối phó bọn họ, Tân thiếu chủ không tiếc hủy diệt minh linh truyền thừa của Tân gia, đồng quy vu tận!
Minh linh hộ chủ, bọn họ cuối cùng không thể lưu Tân thiếu chủ lại.
Thân ảnh Tân thiếu chủ triệt để biến mất, chẳng biết tung tích, chỉ để lại một tảng đá màu đen, mặt ngoài tảng đá khắc đầy phù văn quái dị nào đó.
Bùi cung phụng và Chung Lương tán nhân nhìn khối hắc thạch kia, cảm giác hết sức nguy hiểm xông lên đầu.
Hai người không để ý đến tam trưởng lão, nhờ đó mà tam trưởng lão bảo vệ được mạng nhỏ của mình, lão đang liều lĩnh đào mệnh, thực lực của lão kém xa hai vị Luyện Hư, một khi kế hoạch của Tân thiếu chủ thành công, hai vị Luyện Hư có lẽ còn khả năng sống sót, nhưng lão nhất định sẽ chết!
Dư ba lao qua từng đợt một, tam trưởng lão như lục bình không rễ, cắn chặt hàm răng, rời khỏi chiến trường.
"Ầm!"
Hư không chấn động không ngừng.
Tâm thần của tam trưởng lão bị xung kích kịch liệt, bởi một cảnh tượng đáng sợ.
Trời sập!
Mấy hòn đảo phía trước, truyền ra tiếng ken két, ngọn núi đầy vết rạn, vô số cự thạch lăn xuống.
Đảo nhỏ vỡ vụn, hư không tựa như sụp đổ, mây đen dày đặc trên không trung mất cân bằng.
Trung tâm sự sụp đổ ở sau lưng lão, mây đen từ bốn phương tám hướng điên cuồng hội tụ tới, tam trưởng lão nhìn thấy một đám mây đen to lớn từ trên trời rơi xuống, không phải mây đen bình thường.
Một màn này có nghĩa là đại trận đang hủy diệt, năng lượng cuồng bạo vọt tới hướng này.
Trung tâm đại trận, mây đen sụp đổ, mây thác nước khuấy động, nơi này chính là trung tâm của mây thác nước, trung tâm của sự hủy diệt!
Tam trưởng lão muốn chạy cũng không kịp, bị mây đen bao phủ, cương khí hộ thể vỡ vụn, miệng phun máu tươi, trọng thương trong nháy mắt.
Đại trận hủy diệt, lực lượng quá kinh khủng, đủ để phá hủy hết thảy.
Lúc này, tam trưởng lão mơ hồ nhìn thấy hai nhân ảnh, Bùi cung phụng và Chung Lương tán nhân đang điên cuồng chạy ra ngoài, lần lượt bị mây thác nước đuổi kịp, lập tức rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
… …
Chỗ sâu trong đại trận.
Tần Tang bị cảnh tượng sau lưng hấp dẫn, hắn thấy đảo sơn vỡ vụn, mây đen cùng bay tới một hướng.
Hướng đó như có một cái hố sâu, mây đen không ngừng bay về nơi đó, Tần Tang nhìn thấy mây đen hóa thành dòng nước xiết, từ trên trời cao đổ xuống, phong bạo hủy diệt vờn quanh hố sâu mây đen, vô cùng hùng vĩ.
Tần Tang cuối cùng hiểu rõ, đại trận không bắt đầu hủy diệt từ ngoài rìa, điểm hủy diệt bắt đầu từ chỗ hố sâu, đại trận đang sụp đổ về hướng đó, năng lượng hủy diệt cũng đang hội tụ về nơi đó.
Chỗ kia mới là điểm nguy hiểm nhất, vị trí của hắn an toàn, không cần trốn vào Thiên Quân giới.
Thế nhưng đại trận sao lại hủy diệt? Điển hủy diệt không ở chỗ của hắn, hẳn không liên quan đến Thiên Quân giới.
Đúng lúc này, Tần Tang ngưng mắt nhìn, hắn thấy một nhân ảnh.
Không biết người này xuất hiện bằng cách nào, đang đứng bên trên đỉnh núi, là Tân thiếu chủ!
Tân thiếu chủ nhìn chằm chằm mây hố, thần sắc hơi khẩn trương, cảm nhận được năng lượng càng ngày càng cuồng bạo từ nơi đó, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Tân thiếu khẽ buông lỏng, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì nàng nhìn thấy Tần Tang nơi xa.
Nàng trừng lớn hai mắt, tựa hồ không tin vào hai mắt của mình, tại sao Tần Tang lại ở đây.
Nơi này là chỗ sâu trong đại trận, Tần Tang vốn đang luyện chế bảo thuyền trong hẻm núi kia, dù cho cảm nhận được nguy cơ từ sớm, cũng nên chạy trốn ra bên ngoài đại trận mới đúng.