Chương 3119: Chuôi kiếm
Chương 3119: Chuôi kiếm
'Vù!'
Kiếm ý đến.
Tâm thần Tần Tang xiết chặt, như bị từng vị kiếm tu tuyệt thế khóa chặt.
Hắn đã đạt đến Luyện Hư, chẳng lẽ còn lĩnh ngộ Kiếm Kính được sao. Hoặc đây mới là Kiếm Kính thật sự!
Tu vi của Tần Tang hơn xa lúc trước, lý giải về kiếm đạo cũng cao hơn trước, chí ít đủ xem như một kiếm tu.
Nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng, kiếm ý khắc sâu bên trong thạch kiếm, còn có lý giải về công pháp, kiếm đạo, sát đạo...
Trong nháy mắt, Tần Tang say mê trong đó, lấy Hôi Oanh kiếm ra theo bản năng, thi triển ra Tứ Tượng kiếm trận.
Tứ Tượng kiếm trận chưa đại thành, vừa mới xuất hiện liền nghênh đón hàng ngàn hàng vạn kiếm khí công phạt.
Tần Tang như đứng trong kiếm vực, bị vô số kiếm tu bao vây, mỗi một đạo kiếm khí đều rất xảo trá, đánh thẳng tới điểm yếu của kiếm trận. Nhất là kiếm trận còn chưa hiển hóa ra Thanh Long và Huyền Vũ, nhược điểm rất rõ ràng.
Tần Tang giật mình, sau đó đại hỉ.
Kiếm khí đánh tới, Tứ Tượng kiếm trận không bị xé rách, lại được dẫn dắt, như từng vị danh sư chỉ ra chỗ hắn thiếu sót, trong chớp mắt liền giải quyết vài chỗ nghi hoặc một cách dễ dàng.
Tần Tang triệt để đắm chìm trong đó.
Trong cổ điện, Tần Tang đứng bên trên Kiếm Kính, bất động hồi lâu, bị ngàn vạn đạo kiếm ảnh vờn quanh.
Kiếm quang lấp lóe, kiếm khí gào thét, chẳng biết qua bao lâu, Tần Tang hơi động, bị Địa Sát kiếm đánh thức.
Bên trong cổ điện chợt vang lên tiếng thở dài tiếc hận.
Hắn biết nặng nẹ, đã đến thời điểm rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, thu hoạch rất phong phú, Chu Tước kiếm trận phía nam đã hoàn thiện, Thanh Long kiếm trận phía đông và Huyền Vũ kiếm trận phía bắc vốn không có đầu mối, hiện tại hắn đã có hướng dẫn, ngày sau ngồi xuống tìm hiểu, nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.
Đáng tiếc đây là lần lĩnh hội Kiếm Kính cuối cùng của hắn.
Tần Tang liếc nhìn rừng kiếm hai bên Kiếm Kính, ánh mắt tràn đầy không nỡ, lách mình đến chỗ sâu trong cổ điện, toà Na Di trận kia vẫn như cũ, mặt trên còn kiếm phù do Thanh Trúc tiền bối khắc họa.
Đi vào trung tâm đại trận, Tần Tang để linh thạch xuống, thôi động đại trận, không khỏi sững sờ, vậy mà không phản ứng.
"Chẳng lẽ đối diện còn bị phong ấn, Thiên Việt thượng nhân chưa mở phong ấn ra sao?"
Suy nghĩ này vừa hiện lên, dưới chân đột nhiên chấn động, đại trận tỏa sáng hào quang, cổ điện bị chiếu sáng như ban ngày, Tần Tang lập tức bị sóng linh lực nuốt hết.
'Vù!'
Còn nhớ lúc trước phải trả giá một cánh tay khi truyền tống.
Tần Tang nhiều lần sử dụng Đại Na Di trận truyền tống qua bát đại Thiên Châu, hiện tại truyền tống chỉ có thể coi như tràng diện nhỏ, cảm nhận được chân chạm đất, lập tức mở mắt, quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Không đợi hắn dò xét chung quanh, Địa Sát kiếm vội vàng rung động, thúc giục hắn nhanh lên.
Nhanh!
Càng nhanh càng tốt!
Mũi kiếm chỉ, không phải hướng bạch ngọc hành lang liên thông tới Thất Sát điện, mà là hướng khác.
Lúc trước tu vi của hắn không đủ, mà lại thời gian cấp bách, không dám xông loạn tìm tòi nơi này, ngoại trừ bạch ngọc hành lang ra, hắn chưa từng đi đến nơi khác.
Tần Tang quay đầu, nhìn về phía phần cuối bạch ngọc hành lang, xuyên thấu qua tầng tầng tiên cấm, mơ hồ nhìn thấy hình bóng Thiên tháp trong Thất Sát điện, Thiên tháp vậy mà không bị phá hủy khi phi thăng.
Chẳng biết Ỷ Thiên Phong còn không.
Bên ngoài bị hư không đè ép, bên trong ma quân thoát khốn, trong ngoài giáp công, chỉ sợ Ỷ Thiên Phong nguy rồi.
Trên đỉnh Ỷ Thiên Phong, vẫn còn tuyệt bút của Thanh Trúc tiền bối, cùng với gốc cây đào kia. Có cơ hội, Tần Tang rất muốn đi tới đó tế bái, đáng tiếc thế cục không cho phép hắn làm như thế.
Tần Tang khom người, cúi đầu bái Ỷ Thiên Phong từ xa, thu hồi tạp niệm, dựa theo Tử Vi đồng tử chỉ dẫn, đi vào tiên cấm.
Lúc trước cảm nhận được sát cơ trên từng bước đi, hiện tại thong dong hơn rất nhiều, nhưng cũng phát hiện không ít chỗ ẩn giấu nguy cơ, âm thầm đề phòng.
Không lâu lắm, Tần Tang bước lên bạch ngọc hành lang khác, con đường này như không có phần cuối, nơi xa cũng có hình bóng tiên cung ẩn hiện, nhưng đều là tiên cung chưa từng thấy qua, bất tri bất giác đã rời xa Thất Sát điện.
Đang chạy như bay, Tần Tang chú ý tới thanh quang đang lưu động ở bên trên, trong hư không lóe ra phù văn huyền ảo, tựa như một góc của tòa đại trận nào đó.
Vẻn vẹn một góc của đại trận, cũng là thứ mà hắn không thể nào hiểu được, nhìn nhiều sẽ cảm thấy tâm thần bị hút vào, không khỏi ngưng trọng, thu tầm mắt lại.
Cảnh tượng chung quanh không ngừng biến hóa, chỉ có bạch ngọc hành lang vĩnh hằng bất biến, Tần Tang không biết mình đã đi bao xa, xuyên qua bao nhiêu không gian, Địa Sát kiếm rốt cục di chuyển.
Tần Tang ngoặt vào một lối rẽ, phía trước xuất hiện một bậc thang kéo dài xuống dưới, tượng tự như con đường tiến vào Thất Sát điện, khi hắn đi xuống bậc thang, phát hiện bản thân đang đứng trên trời.
Nói đúng hơn thì đứng bên trên một hòn đảo bay trên trời cao.
Thanh quang chiếu rọi đại địa, tiên sơn san sát, cung khuyết liên miên, kéo dài ra phía ngoài theo hình khuyên, sắp xếp từng tầng, bảo vệ một hòn đảo khác.
Hòn đảo kia lớn hơn hòn đảo dưới chân Tần Tang gấp mười lần, chung quanh có rất nhiều đảo nhỏ, như chúng tinh phủng nguyệt.
Bên trên đại địa, bên trên rất nhiều hòn đảo bay, bị hủy hoại khắp nơi, năm đó nhất định khí thế rất rộng rãi, bây giờ hoàn toàn thay đổi.
"Đây chính là toà Kiếm các rơi xuống Tây thổ sao? Không biết là tòa nào trong mười bốn Kiếm các.''
Tần Tang nhìn lướt qua đại địa, ánh mắt dừng lại trên một hòn đảo nhỏ không đáng chú ý, lơ lửng bên cạnh hòn đảo lớn, Tử Vi đồng tử chỉ dẫn rất rõ ràng, mảnh vỡ Địa Sát kiếm ở chỗ đó!
Hắn cấp tốc liếc nhìn chung quanh, xác định không có nguy hiểm, thanh quang trên không trung phập phồng mãnh liệt, từng cơn ba động truyền đến từ nơi xa xôi, thanh quang nơi đó nồng đậm hơn, có lẽ là chỗ của Tử Vi cung, tựa hồ xuất hiện biến cố gì, may mà gần chỗ này không có dị thường.
Tần Tang vội vàng thôi động Phượng dực, bay tới hòn đảo nhỏ kia.
"Vù!"
Lôi quang cực tốc phá không, thời điểm đi qua đảo lớn, trong lòng bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.
"Chờ chút!"
"Địa Sát tiền bối, ngài tỉnh rồi?" Tần Tang vội vàng dừng lại, đứng lơ lửng trên không trung, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Tử Vi đồng tử không trả lời, Địa Sát kiếm phát ra tiếng kiếm minh trầm thấp, bắt đầu rung động có quy luật, giống như đang kêu gọi cái gì.
Tần Tang không rõ ràng cho lắm, một lát sau hắn nhìn thấy một đạo hào quang bắn ra từ trung tâm hòn đảo lớn.
Đạo hào quang này nhu hòa như nước, phóng thẳng đến hắn.
Tần Tang ngưng mắt nhìn, thấy bên trong hào quang có một vật, tựa như là mảnh vỡ nào đó. Vật này trong suốt, tinh khiết giống như lưu ly, Tần Tang cảm nhận được một loại kiếm ý từ nó.
Loại kiếm ý này khác Địa Sát kiếm, khó mà miêu tả, làm cho Tần Tang liên tưởng đến lúc đêm khuya, ánh trăng trên trời cao, chiếu sáng thế gian, lạnh lùng mà cao khiết.
Không thể nghi ngờ, đó là mảnh vỡ của một thanh linh kiếm!
Tử Vi đồng tử thở dài, giọng nói tràn ngập đau thương: "Nó cũng không thể vượt qua trận kiếp nạn kia."
"Vù!"
Toái kiếm tới tay, truyền đến lãnh ý, là một phần thân kiếm, mũi kiếm vẫn còn.
Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, nhưng Tần Tang không cảm nhận được sự sắc bén từ nó.
"Tiền bối, đây là kiếm gì?" Tần Tang hỏi.
Tử Vi đồng tử buồn bã nói: "Kiếm tên Ngọc Thiềm, nó còn một cái tên khác, Thái Âm thần kiếm!"
Thái Âm!
Tần Tang biết nơi đó, Thái Âm điện một trong mười bốn Kiếm Các!
Thái Âm thần kiếm, hẳn là bội kiếm của Thái Âm điện chủ, năm đó cùng nổi danh với Phá Quân thần kiếm của Thiên Việt thượng nhân.
"Cầm đi, ngươi muốn thôi diễn Chu Thiên Tinh Thần kiếm trận, phải hóa Tứ Tượng trước, lại diễn Cửu Diệu. Thái Âm, Thái Dương, âm dương đối lập, chính là hai ngôi sao cực kỳ trọng yếu. Linh kiếm không còn, nếu ngươi lĩnh ngộ ra chân ý của kiếm này, sẽ dễ dàng ngưng tụ ra Thái Âm tinh đương rất nhiều."
Tử Vi đồng tử đã nói như vậy, hắn không cần phải nhiều lời.
Tần Tang thu hồi mảnh vỡ Thái Âm thần kiếm, tiếp tục đi đường, rất mau đi tới hòn đảo nhỏ kia, Tần Tang ngưng mắt nhìn một tòa cổ điện.
Trên đảo có không ít điện các, cổ điện này nằm ở trung tâm hòn đảo, nhìn ra được những tòa điện các bố trí thành một cái trận pháp, lúc phi thăng bị tàn phá, rất nhiều điện các sụp đổ, đại trận đã sơ hở trăm chỗ, ngăn không được bước chân của Tần Tang.
So với chung quanh, đại điện nằm ở trung tâm hoàn hảo nhất, chỉ có mái vòm bị thủng một cái lỗ lớn, giống như bị cái gì đó từ trên trời nện xuống, đục xuyên mái vòm.
Tần Tang lao xuống, thân ảnh chớp liên tục, dừng chân trên mái vòm, nhìn vào trong điện qua lỗ thủng, lập tức bị một vật hấp dẫn.
Trong điện có một chuôi kiếm đang lư lửng trong hư không, chuôi kiếm của Địa Sát kiếm!
'Vù!'
Chuôi kiếm bị triệu hoán, phá không bay lên.
Tần Tang không kịp ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, chuôi kiếm trực tiếp chui vào trong đan điền của hắn.
'Keng!'
Chuôi kiếm trở về, hai hợp làm một, Địa Sát kiếm rốt cục hoàn chỉnh!
Kiếm quang chiếu khắp khí hải, Địa Sát kiếm rung động, truyền lại cảm xúc hưng phấn, nếu không cố kỵ bị người khác phát hiện, Địa Sát kiếm đã phóng ra bay lượn trên trời cao, kiếm minh chấn thiên, thỏa thích phát tiết.
Tần Tang đứng tại chỗ, thần sắc ngốc trệ, tựa hồ không chú ý tới Địa Sát kiếm biến hóa.
Khi chuôi kiếm phóng tới, một đạo kiếm ý vô hình đồng thời bay vào trong cơ thể Tần Tang.
Mỗi một mảnh vỡ Địa Sát kiếm, đều có một đạo kiếm ý này, kiếm ý bao bọc một phần Tử Vi Kiếm Kinh.
Đây là mảnh vỡ Địa Sát kiếm cuối cùng, bình thường thì sẽ có phần cuối của Tử Vi Kiếm Kinh, tương ứng hai cảnh giới Hợp Thể kỳ và Đại Thừa kỳ.
Bên trên đỉnh Ỷ Thiên Phong, Thanh Trúc tiền bối mở U Minh cốc ra cho hắn, Tần Tang đích thân cầm lấy mảnh vỡ Địa Sát kiếm kia.
Còn nhớ lúc đó, hắn vừa tiếp xúc đạo kiếm ý kia, lập tức có một bộ kinh văn hiện lên trong đầu, lúc tìm thấy những bộ phận khác, tình huống cũng tương tự.
Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt.
Đạo kiếm ý kia nhập thể, vẫn tồn tại như cũ, tâm thần Tần Tang chạm đến kiếm ý, cảm thấy vô tận rung động, tựa như nó không phải một thanh kiếm, mà là một thế giới rộng lớn vô hạn, ẩn chứa vô số chân lí thiên địa, nhưng không có văn tự gì.
Tần Tang không dám ngao du trong đó, sợ hãi sẽ bị lạc, khi hắn nổi lên ý niệm lĩnh hội, cái đầu lập tức đau muốn nứt, nội dung trong kiếm ý nằm ngoài khả năng nhận thức của hắn.
Đại thừa hay tiểu thừa?
Tử Vi Kiếm Tôn đi vào Hợp Thể, thậm chí Đại Thừa kỳ, đến tột cùng lựa chọn con đường nào?
Tần Tang vốn cho rằng sẽ nhìn ra mánh khóe từ trong kinh văn, không nghĩ tới sẽ gặp tình huống này, ngay cả lĩnh hội nội dung trong kiếm ý cũng không được, căn bản không thể nào phán đoán.
Thậm chí, Tần Tang không biết trong kiếm ý có mấy phần công pháp, có phần công pháp của Đại Thừa kỳ hay không, hắn cũng nhìn không ra.
Tần Tang lâm vào mê mang.
Chẳng lẽ phải chờ hắn bước chân lên Hợp Thể kỳ, mới lĩnh hội được nội dung trong kiếm ý, biết được Tử Vi Kiếm Tôn đi con đường nào sao?
Đến lúc đó có quá muộn hay không?
Đau nhức kịch liệt đánh tới, hắn kêu rên một tiếng, rút tâm thần ra, giật mình tỉnh lại, phát hiện đạo kiếm ý kia vẫn còn, không cách nào nắm bắt, lại tồn tại chân thực.
"Chẳng lẽ đến cảnh giới đó, công pháp chỉ hiện ra chân lý đại đạo, chứ không phải văn tự?"
Tần Tang nghĩ đến một khả năng, hắn cảm thấy quá mức huyền bí và hư vô mờ mịt.
Hắn muốn thỉnh giáo Tử Vi đồng tử, mới chú ý tới ba động trong khí hải, phát hiện Địa Sát kiếm đã hợp thể.
Nhìn thấy Địa Sát kiếm hoàn chỉnh, Tần Tang chấn động trong lòng, một thanh tuyệt thế thần kiếm, không hổ bội kiếm của Tử Vi Kiếm Tôn, mang danh Đế kiếm!
Phong cách cổ xưa cứng cáp, đại xảo bất công.
Hình kiếm trang trọng, đại biểu cho thiên địa chính khí.
Kiếm thế ẩn mà không phát, huyền quang mịt mờ, làm cho nhân tâm rung động, làm người ta vừa nhìn thấy liền khắc sâu trong lòng, vĩnh thế khó quên.
Chỉ tiếc vết rạn trên thân kiếm quá chướng mắt.
Bất quá, thân kiếm hoàn chỉnh, Tử Vi đồng tử sẽ khôi phục nhanh hơn.
"Đi mau!"
Tần Tang nghe Tử Vi đồng tử vội vàng thúc giục, âm thầm nghiêm nghị, trong lòng biết bây giờ không phải lúc để hỏi, lập tức bay trở về đường cũ.
Bên trong Kiếm các rất yên tĩnh, thanh quang ba động càng ngày càng kịch liệt, nhưng đều từ đằng xa truyền đến.
Chung quanh tựa hồ không có nguy hiểm gì.
Nhưng từ thanh âm của Tử Vi đồng tử, Tần Tang cảm nhận được giông bão sắp đến.
"Ầm!"
Thiểm điện vạch phá bầu trời.
Đồ vật đã lấy được, chỉ cầu bình yên rời đi, tránh thất bại trong gang tấc.
Lần nữa bay qua đảo lớn, Tần Tang không nhìn nhiều, dù hắn biết trên đảo còn có chí bảo không kém hơn Thái Âm thần kiếm.
Rốt cục Tần Tang cách lối vào Kiếm các càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, chung quanh bỗng nhiên tối sầm lại, Tần Tang vô thức ngẩng đầu lên, không khỏi sợ hãi.
Bên trên thanh quang, một âm ảnh xuất hiện.
Âm ảnh là một cánh tay, cánh tay này to lớn vô cùng, bàn tay che trời, năm ngón tay giống như trụ trời, nhìn không thấy toàn cảnh.
Bàn tay che bầu trời trên Kiếm các, bỗng nhiên đè xuống.
"Ầm!"
Thanh quang nổi lên sóng lớn ngập trời, bị một chưởng đánh lõm xuống, cả tòa Kiếm các lay động kịch liệt, tiên sơn cung điện vốn bị hủy hoại nghiêm trọng, bắt đầu liên miên sụp đổ.
Thanh quang không ngừng nổ tung, cổ cấm không chịu nổi gánh nặng, sắp sụp đổ.
Tần Tang song tu pháp thể, đều đạt tới cảnh giới Luyện Hư, cách đại trận tiên cung, vẫn cảm thấy huyết khí sôi trào, sự lo lắng bao phủ tâm thần, vô cùng ngột ngạt.
Uy lực của một chưởng này, trời sắp sập.
'Ầm, ầm, ầm!'
… …
Bàn tay không ngừng áp xuống, âm ảnh che đậy cả tòa Kiếm các.
Đại trận nổi lên tầng tầng sóng xanh, nhìn như vô pháp ngăn cản.
Trong mắt Tần Tang lóe lên vẻ kinh ngạc, không biết thanh quang chèo chống được bao lâu, một khi đại trận bị phá, hắn sẽ phải đối mặt chủ nhân của bàn tay này.
Tử Vi đồng tử vừa lấy lại chuôi kiếm, thực lực suy yếu, chỉ sợ không phải đối thủ của đối phương.
Ngoại trừ hi vọng Thiên Việt thượng nhân xuất thủ ngăn người này, hắn còn cách nào để thoát thân?
Hắn nghĩ tới Thiên Quân giới, nhưng gặp phải cường giả bậc này, nếu hắn trốn vào động thiên, đối phương sẽ không phát hiện được Đạo Tiêu môn sao?
Tần Tang vùi đầu đào mệnh, cấp tốc suy nghĩ, vô thức vuốt ve Thiên Quân giới.