Chương 3129: Hư ảnh
Chương 3129: Hư ảnh
Thật lâu rồi Lăng Độ không gặp cục diện bị động như thế, vừa mới giao thủ liền bị thiệt lớn, nhưng chỉ như vậy đã cảm thấy áp đảo được mình, thì mười phần sai!
Ném bỏ mảnh vỡ Tịnh Bình, Lăng Độ không có thời gian đau lòng, nhanh chóng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, tiếng sấm ngột ngạt truyền ra, há miệng phun ra một ngụm nguyên khí tinh thuần.
Đồng thời trước người gã hiện ra một vật, chính là ngọc hoàn vừa rồi dùng để phá trận, nguyên khí chạm đến ngọc hoàn, lập tức bị hấp thu hầu như không còn.
Ngay sau đó, mặt ngoài ngọc hoàn hiện lên tế văn màu đen, sau cùng toàn bộ ngọc hoàn biến thành màu đen.
'Vù!'
Ngọc hoàn bắn ra hắc khí, hóa thành một cái vòng đen, vòng đen tựa như đồ vật hư vô, biến lớn vô số lần trong chớp mắt, hầu như đặt toàn bộ tinh không vào bên trong vòng.
Chu Tước ẩn thân trong tinh không, cảm nhận được từ nơi sâu xa, có đồ vật gì đó quét qua bản thân, đang muốn vỗ cánh chạy trốn, chợt thấy chung quanh tối sầm lại, trên đầu nó xuất hiện một cái vòng đen, phủ đầu lao xuống.
Vừa rồi kiếm trận diễn hóa hung sát, phá vỡ Hãn Quang Sa, Lăng Độ đồng thời phát hiện Chu Tước tồn tại.
Vô luận là trận linh hay là đồ vật gì khác, đều cực kỳ trọng yếu với người này, nếu đã dám hủy Hãn Quang Sa của mình, vậy bất vật này bù lại!
Tần Tang thầm khen đối phương bá đạo, rõ ràng có thời cơ thoát thân, lại lựa chọn phản kích, còn nắm bắt thời cơ vô cùng chính xác.
Chu Tước bị vòng đen bao vây, tiếng kêu cứu rất thê lương, Tần Tang mắt điếc tai ngơ, chỉ ra lệnh Chu Tước mau trốn.
Bên trong tinh hải xuất hiện một đạo hắc quang, tập trung Chu Tước biến thành xích quang, không ngừng truy đuổi.
Tần Tang sẽ không bỏ mặc Chu Tước bị bắt, thầm vận kiếm trận, phối hợp Chu Tước chống cự vòng đen, cứ việc mạo hiểm phi thường, kiếm trận rõ ràng đang hoàn thiện.
Hắn rất muốn tiếp tục kéo dài, đáng tiếc đối thủ sẽ không cho hắn toại nguyện, phát giác được vòng đen phát ra ba động khác thường, trong lòng biết hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Chu Tước sắp rơi vào tay địch.
Tần Tang động niệm, lần nữa chém ra một đạo kiếm ý.
'Ầm!'
Kiếm ý chém trúng vòng đen.
Lăng Độ kết ấn niệm quyết, đang muốn bắt Chu Tước, ngọc hoàn trước ngực bỗng nhiên rung mạnh, quang trạch ảm đạm, bay vào trong ngực của gã.
Lực trùng kích to lớn từ ngọc hoàn truyền đến, Lăng Độ rên lên một tiếng, mặt lộ vẻ kinh sợ, bỗng nhiên nhìn lên không trung.
Tinh quang sáng chói.
Gã không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được vòng đen triệt để vỡ vụn, bảo vật này rất mạnh, Hãn Quang Sa không thể sánh nổi, đối đầu một kiếm kia cũng tranh phong được, bây giờ lại bị một kiếm trảm phá!
Thật không biết, một kiếm này ẩn chứa lý giải về kiếm vực của Tần Tang.
Lúc giao đấu với Minh Cốt lão tổ, Tần Tang chỉ ngụy trang được khí tức kiếm vực, cáo mượn oai hùm, trong quá trình cảm ngộ kiếm kinh, hắn đã có thể đem một tia kiếm vực dung nhập vào trong kiếm thuật.
Lần này đi qua Kiếm Kính, thu hoạch phong phú dị thường, nhưng cũng nhờ có Tần Tang tích lũy lâu dài.
Tử Vi Kiếm Kinh và kiếm quang của Thiên Việt thượng nhân, để cho tầm mắt của Tần Tang mở rộng cực lớn, hắn đứng trên độ cao mà đồng đạo khó với tới.
Mà hắn lĩnh hội Tử Vi Kiếm Kinh và kiếm quang nhiều năm, rất nhiều lúc chỉ còn kém một lớp giấy mỏng, khổ nổi không có danh sư chỉ điểm, một mực đâm không rách, rốt cục nhờ có Kiếm Kính chỉ rõ chỗ sai.
Đổi lại kiếm tu khác, dù thiên phú mạnh hơn Tần Tang, xông một lần Kiếm Kính, cũng không có khả năng lột xác lớn như thế.
Tần Tang làm như thế, khí tức kiếm vực lại cực kì nhạt, không đủ dọa người, đối thủ không tưởng tượng nổi, cũng không dám suy nghĩ một kiếm này liên quan đến kiếm vực.
Nhưng uy lực của kiếm c·h·i·ê·u thật sự tăng lên.
Lăng Độ hoảng sợ không thôi, may mắn không sơ sẩy đề phòng, kim chùy lơ lững trên đỉnh đầu, không thì để một kiếm này chém xuống bản thân, khả năng lớn sẽ bị trọng thương!
Không nghĩ tới người này còn giữ lại, Lăng Độ biết bản thân lỗ mãng rồi, xem thường người này. Bây giờ mới phá trận, không thể nghi ngờ đã chậm một bước, lại từng bước rớt lại phía sau, chỉ có thể bị động phòng thủ.
Lăng Độ không muốn đối chọi gay gắt, không chút do dự, há miệng phun ra huyền khí.
Ngọc hoàn thoáng hiện trên pháp bào, lóe lên dung nhập vào trong pháp bào.
Sau đó pháp bào ly thể, hóa thành mây khói lan tràn ra, bao phủ một khu vực hình tròn, chung quanh mây khói có một cái vòng đen, bảo vệ mây khói chặt chẽ.
Lăng Độ thả người nhảy vào vòng đen, thân ảnh biến mất trong mây khói.
Trong hư không chỉ còn một cái vòng đen, bên trong vòng chỉ có một lớp mỏng mây khói, không chỗ nào để ẩn thân, nhưng Tần Tang lại không cảm nhận được khí tức của Lăng Độ.
Vòng đen tựa như lỗ đen hư không, tự thành không gian, Lăng Độ ở trong đó, k·h·ô·n·g bị ngoại giới quấy nhiễu.
Thấy cảnh này, Tần Tang thôi động kiếm trận tấn công, kiếm quang liên tiếp chém về phía vòng đen, chỉ thấy mây khói khuấy động, vòng đen lắc lư không ngừng, lại cứng cỏi dị thường, phải phá nó mới bức Lăng Độ ra được.
Tần Tang thầm nghĩ, Lăng Độ không có khả năng ngồi trong đó chờ chết, tất nhiên đang mưu đồ cái gì. Hắn không chút hoang mang, Lăng Độ ẩn tàng sát chiêu, hắn cũng chưa dùng hết toàn lực.
Hắn vẫn còn Tiểu Ngũ, vẫn còn Nhật Luân ấn, vẫn còn lôi pháp, vô luận kế tiếp là cục diện gì, hắn cảm thấy mình ứng phó được, dù bận vẫn ung dung chờ, lĩnh ngộ một kiếm ẩn chứa lý giải kiếm vực vừa rồi, chờ mong Lăng Độ cho hắn áp lực lớn hơn.
Đúng như Tần Tang dự đoán, Lăng Độ đang ở trong một vùng tăm tối, hai đoàn viên quang bay ra từ đan điền, thấy không rõ bên trong là bảo vật gì.
Lăng Độ khẽ vuốt viên quang, thần sắc trấn định, cực kì tin tưởng bảo vật này.
Đang muốn thi pháp thôi động, Lăng Độ đột nhiên nhíu mày.
Ngay vừa rồi, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, tựa như dù cho mình sử dụng bảo vật này, c·ũ·n·g vô pháp nghịch chuyển chiến cuộc, tình hình hoàn toàn u ám.
Loại cảm giác này thoáng qua liền mất, không cách nào nắm bắt.
Lăng Độ biết cảm giác này không tự nhiên mà có, bởi vì do công pháp sở tu của mình, loại tâm huyết dâng trào này mỗi lần gặp nguy cơ đều xuất hiện, khi nào xuất hiện, kết quả vô cùng chính xác.
"Người này là ai!"
Lăng Độ bị dao động tâm thần.
Tu vi lực đạo không tầm thường, kiếm thuật không tầm thường, người này còn chưa dùng hết toàn lực sao?
Lăng Độ lộ vẻ ngưng trọng, nếu muốn áp đảo người này, chẳng lẽ phải đi đến một bước kia!
Truyền ngôn không giả, gã xác thực có thể tùy thời đột phá, bởi vì rèn luyện công hạnh, nên cố ý dừng lại tại Luyện Hư sơ kỳ.
Bây giờ chưa rèn luyện hoàn mỹ, thật vì người này mà phá cấm sao?
Trong lúc Lăng Độ chần chờ, phía đông Quỳnh hồ, bên trong cung điện tại một mảnh tiên sơn, từ khi Tần Tang chém ra một kiếm kia, một đạo ánh mắt liền một mực nhìn chăm chú Quỳnh hồ.
Bỗng nhiên một đạo lưu quang bay ra, hóa thành một cái bóng mờ.
Bên trong Bích Thủy Trại, Tố Nữ có cảm giác, quay đầu nhìn sang phía đông, đang muốn hiện thân trợ trận, lại phát hiện chỉ là một hư ảnh phổ thông, không phải pháp thân, liền kiềm chế không động.
Người này đi tới Quỳnh hồ trong chốc lát, cao giọng nói: "Nhị vị đạo hữu khoan đã!"