Chương 3137: Cử Phụ tộc
Chương 3137: Cử Phụ tộc
Lạc Hoa Quan nằm tại bên ngoài Viêm Lăng thành, rời khỏi Viêm Lăng thành, hai người bay mấy ngày, nhìn thấy trên mặt biển phía trước, có núi non trùng điệp, rừng cây xanh biếc, liên miên bát ngát, nhìn không hết.
Đảo nhỏ tại Khảm Châu, tương tự như đại lục trong mắt tu sĩ Tiểu Thiên giới. Nơi này có vô số phàm nhân sinh sống, quốc gia san sát nhau, vô số đạo quán, đều dưới sự quản lý của Lạc Hoa Quan.
Nguyên khí trên đảo dồi dào, linh cơ tràn đầy, sinh linh nơi được linh khí tẩm bổ, phàm nhân khỏe mạnh, tai thính mắt tinh, trải qua đời đời tẩy luyện, căn cốt cải biến, dễ xuất hiện người thiên tư phi phàm, tiếp dẫn vào tiên môn, truyền thừa không dứt.
Trong mắt tông môn, nhân chủng này thuộc loại thượng giai, tỉ mỉ bồi dưỡng tộc đàn như thế, sẽ có giá trị không nhỏ, dùng để giao dịch cũng được.
Tần Tang cố ý thả chậm tốc độ, muốn học chút kinh nghiệm từ Lạc Hoa Quan, áp dụng cho đạo tràng của mình. Đã trở lại sơn môn, Ngọc Hồng chân nhân không vội vàng, kiên nhẫn theo sau, Tần Tang có vấn đề gì, đều sẽ kiên nhẫn giải đáp.
Dưới sự trị vì của Lạc Hoa Quan, hết thảy ngay ngắn trật tự, đạo nhân tới lui tự nhiên, mỗi người quản lí chức vụ của mình, từ nhân chủng liền nhìn ra, căn cơ Bích Thủy Trại còn thấp, không thể s·o sánh với Lạc Hoa Quan.
Nhìn một đốm m·à biết toàn thân con báo, đây mới là nội tình của danh môn đại phái.
Tại Khảm Châu, Lạc Hoa Quan chưa thể coi như tông môn đỉnh tiêm, nghe nói môn chủ chỉ có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, thật không biết những tông môn của Hợp Thể, thậm chí Đại Thừa, sẽ có khí tượng bực nào.
Hắn còn nhiều việc phải làm, trọng trách nặng mà đường thì xa.
Trong lúc phi hành, Tần Tang trông thấy kỳ phong, tiên vân lượn lờ, khí tức mờ mịt, nơi xa vẫn còn đầm lầy mênh mông, rộng lớn vô biên, vài toà đạo quán trên núi, các loại cảnh vật đều bị một loại khí cơ nào đó che đậy.
"Tần trưởng lão, đó là sơn môn." Ngọc Hồng chân nhân bay lên trước dẫn đường.
Chưa kịp vào núi, đột ngột nghe tiếng nước ầm ầm truyền đến.
Chỉ thấy một dải lụa bay ra từ quần phong, sóng nước cuồn cuộn dưới chân một đám người, tiên nhạc chợt vang lên, từng đội tiên nữ mặc vũ y vân thường, cầm đàn tranh, đạp sóng mà tới.
Phía sau còn có lực sĩ đứng hầu, bảo vệ hai bên.
Một lão giả d·ẫ·n đầu đám người, thân hình khôi ngô, khí chất nho nhã, chấp tay hô to.
"Gặp qua Ngọc Hồng chân nhân, vị thượng chân này chắc là Tần trưởng lão rồi! Quán chủ đợi ở Huyền Thủy điện đã lâu."
Người này nhìn như có địa vị tại Lạc Hoa Quan, Ngọc Hồng chân nhân nghiêng người tránh lễ, nói: "Làm phiền Di đạo hữu dẫn đường."
"Mời thượng chân."
Lão giả họ Di cung kính mời, chờ Tần Tang đạp sóng nước đi tới gần, mới quay người lại, đi trước dẫn đường.
Đường nước dẫn tới chỗ sâu trong Lạc Hoa Quan, nối thẳng đến Huyền Thủy điện.
Đi trên đường nước, cảnh sắc xung quanh rõ mồn một trong mắt, đệ tử Lạc Hoa Quan nhìn thấy dòng nước trên không trung, biết quý khách lâm môn, đứng thi lễ từ xa, cung tiễn đám người, mới đi làm chuyện của mình.
Bất quá, làm Tần Tang lưu ý, không phải cảnh sắc và đệ tử, mà là lão giả họ Di cùng với lực sĩ.
Tần Tang chú ý tới, trong lúc lão giả họ Di bước đi, cổ tay ngẫu nhiên lộ ra khỏi ống tay áo, cánh tay đầy lông xám, làn da xăm hình đặc biệt, nhưng không phải thần văn của vu tộc, không biết sinh ra đã có, hay là sau này mới có.
Những lực sĩ kia rõ ràng là đồng tộc với lão giả họ Di, chỉ mặc khôi giáp, Tần Tang nhìn qua khe hở khôi giáp, thấy cánh tay của những lực sĩ này đều đầy hình xăm, không khác nhau quá lớn, những chỗ khác thì cơ bắp cuồn cuộn, nhưng không có hình xăm.
Càng làm cho người ta hiếu kì là, hai cánh tay của họ cực kì thô to, lực lượng vô cùng sung mãn.
Ngoại trừ hình xăm trên cánh tay, ngoại trừ lông tóc nhiều hơn thường nhân một ít, thân hình cao lớn một ít, tướng mạo quái dị một ít, thì không khác nhân tộc bao nhiêu.
Nghĩ đến lời Du trưởng lão nói, Tần Tang mở miệng hỏi: "Thứ lỗi Tần mỗ mạo muội, Di đạo hữu không phải nhân tộc sao?"
Lão giả họ Di cung kính trả lời: "Khởi bẩm thượng chân, chúng ta là hậu duệ của Cử Phụ tộc."
Ngọc Hồng chân nhân giải thích: "Cử Phụ tộc là dị nhân tộc, năm đó bọn họ bị đuổi ra Vụ Hải, trong lúc lang thang trên biển, gặp phải sư tổ của bản tông, được sư tổ thu lưu, đưa về tông môn. Tự nguyện phụng Lạc Hoa Quan làm chủ, quán chủ cho phép bọn họ làm việc tại trong quan."
Họ Di lão giả cung kính nói: "Nhận ân huệ của thượng tông, thưởng đất cho tộc ta sinh sống, che chở tộc ta an lành."
Tần Tang thầm nghĩ Du trưởng lão nói không ngoa, lão giả họ Di tuy là dị tộc, nhưng hắn nhìn ra thái độ của Ngọc Hồng chân nhân, chắc tộc này được quán chủ tín nhiệm, quyền hành không nhỏ.
"Cử Phụ tộc."
Tần Tang tiếp tục quan sát lão giả họ Di cùng tộc nhân của lão.
Phát hiện nhục thân của Cử Phụ tộc cường tráng, tướng mạo hơi xấu xí, nhìn lão giả họ Di, trong đầu của hắn không khỏi hiện lên một suy nghĩ, hỏi: "Ta từng gặp Trường Hữu tộc, có bốn tai, cánh tay không có hình xăm như các ngươi, tướng mạo lại giống nhau mấy phần, huyết mạch hai tộc có liên quan gì với nhau không?''
"Trường Hữu tộc?"
Lão giả họ Di hơi trầm tư, vuốt cằm nói: "Cử Phụ tộc chúng ta, thật có gần một ít tộc khác, trong đó tựa như có Trường Hữu tộc. Nghe trưởng bối nói, ngoài Vũ nhân và Giao nhân ra, các tộc còn lại lúc suy lúc thịnh. Lúc chúng ta bị khu trục, trong tộc đã cắt đứt liên lạc với Trường Hữu tộc. Cõ lẽ họ đã dời đi chỗ khác, hoặc sớm đã suy tàn, hiện nay chúng ta chỉ biết cái tên này."
Tần Tang gật đầu, Trường Hữu tộc không chiếm nổi Phong Bạo giới, chắc cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Trong lúc nói chuyện, đám người đi tới cuối đường, nhìn thấy một tòa ngọc điện rộng rãi, có một lão đạo đang đứng trước điện.
Nhìn thấy lão đạo, Tần Tang hơi chấn động.
Người này khí cơ uyên thâm như biển, làm Tần Tang nghĩ đến Mạnh đảo chủ gặp lúc đi Đại Chu.
Bất quá, lúc này đối mặt cường giả bực này, Tần Tang nhẹ nhõm hơn trước kia nhiều.
Mỗi đời quán chủ Lạc Hoa Quan, đều sẽ đổi đạo hiệu thành Lạc Hoa, vị này chắc là Lạc Hoa chân nhân.
Lạc Hoa chân nhân cười sang sảng, vẫy phất trần một cái: "Lần này bí mật mời Tần trưởng lão đến đây, bần đạo lo lắng động tĩnh quá lớn, kinh động đến người khác. Cho nên lễ nghĩa không chu toàn, Tần trưởng lão chớ trách."
"Quán chủ quá lời!"
Tần Tang bước xuống đường nước, hơi chắp ta chào, hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào trong điện.
Chưa vào trong điện, Tần Tang đã cảm giác được mấy đạo khí tức cường thịnh, hắn biết Lạc Hoa Quan không chỉ mời một mình hắn, trong điện còn người khác.
Đám người còn lại đứng hầu ngoài điện.
Lạc Hoa chân nhân nhìn sang, nói: "Ta thấy không ai theo hầu Tần trưởng lão, Cử Phụ tộc có chút thần thông, lọt mắt của Tần trưởng lão không?''
Tần Tang kinh ngạc, dừng chân lại: "Quán chủ nỡ bỏ sao?"
Hắn quay đầu nhìn lão giả họ Di, đồng tộc bị xem như lễ vật, người này không có vẻ gì bị nhục, tộc nhân càng là ưỡn ngực, kích động chờ mong được chọn, chứ không thấy hổ thẹn, còn cho rằng là vinh dự.
Tần Tang thầm than, xem ra tộc này đã hoàn toàn bị Lạc Hoa Quan thuần phục, sớm đã mất nhuệ khí.
"Có thể đi theo Tần trưởng lão, là phúc của bọn họ." Lạc Hoa chân nhân thản nhiên nói.
"Nói chính sự trước, việc này bàn sao!''
Tần Tang từ chối cho ý kiến, cũng không cự tuyệt, thầm nghĩ nếu nhận hai tộc nhân Cử Phụ, nói không chừng sau này sẽ có cớ để tiếp xúc Cử Phụ tộc.