Chương 3165: Rút lui
Chương 3165: Rút lui
Tần Tang đứng bên dưới kim luân, như khoác lên kim bào, hắc triều lập tức bị càn quét không còn.
Tấm bia đá đang rơi xuống bỗng nhiên hơi dừng, bề mặt ngoài lấp lóe kim quang, giống như thếp lớp vàng, bị một cỗ vĩ lực nâng lên, không cách nào tiếp tục rơi xuống.
Kim quang càng thêm chói mắt, giống như kim châm. Bị kim quang chiếu rọi, bia đá run rẩy dữ dội.
"Ầm, ầm!"
... ...
Mỗi một lần run rẩy sẽ phát ra ba động đáng sợ, quấy cả vùng biển long trời lở đất, hòn đảo sụp đổ.
"Răng rắc!
Rốt cuộc, bia đá bị nứt một góc.
Vết nứt vừa xuất hiện, bia đá liền vỡ vụn thành mấy khối, tan biến trong hư không.
Bia đá bị hủy, ý chí của Quyền lão theo đó bị khu trục, Tần Tang cảm thấy thân thể chợt nhẹ, thiên địa bình thường trở lại, áp lực không còn.
Tần Tang chớp mắt, cảm nhận lực lượng trong cơ thể. Hắn bước vào Luyện Hư nhiều năm, ngày nay thi triển Nhật Luân Ấn, không còn giống như lúc ở Thần Đình, bị bí thuật rút khô.
Hắn khống chế một cách tinh diệu, Nhật Luân Ấn khó khăn lắm mới phá hủy được bia đá, pháp lực hao tổn nhiều, nhưng vẫn còn, chưa đến mức trống rỗng.
Hắn dời mắt nhìn chân trời nơi xa.
Khi bia đá bị phá hủy, Quyền lão cảm nhận được một cỗ lực lượng phản chấn đánh tới, sau khi biết thần thông của mình bị Tần Tang phá vỡ, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng.
Cát Cung và Thước Ly lần lượt chiến bại, lão từng nghĩ đến tình huống này, nhưng không ngờ Tần Tang hóa giải nhẹ nhàng như vậy.
Lửa giận trong lòng biến mất, bởi vì trong mắt lão, Tần Tang không còn là kẻ chỉ biết dùng quỷ kế, mà là một đối thủ đáng được coi trọng!
Hai bên cách xa xôi, bốn mắt nhìn nhau.
Quyền lão dâng trào chiến ý, đạp sóng mà đến, nhanh như bôn lôi.
Tần Tang nhếch miệng, vừa rồi hắn cảm ứng được, Tố Nữ và tên Ti U tộc kia đã an toàn, mình có thể rút lui.
Liếc mắt nhìn Cát Cung và Thước Ly đang bỏ chạy, Tần Tang quyết định từ bỏ truy sát, bỏ ra thêm chút thời gian, hắn sẽ giết được hai người, nhưng cường giả hậu kỳ kia sẽ chạy tới.
Đánh hai người tàn phế, chứ không đánh chết, ngược lại sẽ kiềm chế đối phương, có lợi hơn cho mình.
Trong lòng Tần Tang cũng nổi lên chiến ý, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt, hắn không cần thiết tranh đấu.
Đã suy nghĩ rõ ràng, Tần Tang và pháp thân hợp lại, cười sang sảng nói: "Sau này còn gặp lại!"
Phượng dực chợt hiện, âm thầm vận dụng chân lôi của thanh loan, hóa thành một đạo thanh lôi, phá không bay đi.
Đến khi Quyền lão đuổi tới, nhìn thấy một điểm thanh quang xa tận chân trời, lão đứng trên mặt biển, không đuổi theo, chỉ im lặng nhìn không nói.
Lúc này, Cát Cung và Thước Ly mới dám quay lại, thấp thỏm nói: "Chúng ta không địch lại đối phương, để bọn chúng cướp mất thiếu chủ Ti U tộc, xin Quyền lão trách phạt."
Hai người trở về từ cõi chết, một cái biến thành tiểu nhân quái dị, một cái chỉ còn đầu, có t·h·ể nói thê thảm.
Nghe hai người thỉnh tội, Quyền lão cũng không trách phạt.
Thực lực của địch nhân thế nào, lão tận mắt nhìn thấy, hai người không phải không tận lực, mà do địch nhân quá mạnh.
Thấy Quyền lão nhẹ nhàng bỏ qua, hai người thở phào nhẹ nhõm, Cát Cung phẫn hận nói: "Người này dám can đảm nhúng tay vào chuyện của tộc ta, nếu tra ra thân phận của hắn, nhất định sẽ cho hắn biết mặt!''
"Người? Ngươi cảm thấy hắn là nhân tộc sao?" Quyền lão đột nhiên hỏi.
Cát Cung khẽ giật m·ì·n·h·.
Thước Ly trầm ngâm nói: "Người này có pháp thân và rất nhiều thủ đoạn khác, kiếm thuật cực kì tinh xảo, giống như kiếm tu của nhân tộc. Nhưng ta cảm nhận được khí tức pháp tướng, hắn còn bộc phát ra yêu khí tinh thuần, còn có đôi Phượng dực kia, nhất định liên quan đến yêu tộc.''
"Thật loạn, chẳng lẽ là bán yêu?"
Cát Cung chau mày, chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía Quyền lão, hoi: "Thiên bộ và thủy tộc Đông Hải âm thầm liên hệ với nhau, có phải do bọn họ ủy thác yêu tộc, phái cao thủ tới truy bắt thiếu chủ Ti U tộc không?''
Quyền lão từ chối cho ý kiến.
Lúc này, phụ cận bay tới từng đạo độn quang, đều là tộc nhân bọn họ đem tới bày trận.
Những dị nhân tộc này đứng từ xa quan sát trận chiến, không chỉ mục tiêu bị cướp mất, hai cường giả trong tộc cũng bị đánh cho tàn phế, bọn họ sợ mất mật, không dám nhiều lời, sợ bị trách phạt, đều cẩn thận đứng một bên.
Rất nhanh nơi xa truyền đến ba động, Cát Lương đang chạy tới, còn chưa biết bên này thất thủ.
Đám người Quyền lão cẩn thận dò xét chung quanh, không phát hiện tung tích của Tố Nữ và thiếu chủ Ti U tộc, đành phải coi như thôi.
"Rút lui!"
Quyền lão âm trầm nhìn về phía Tần Tang rời đi, dưới chân sinh mây, cuốn đám người bay đi.
Trận chiến đấu này kịch liệt hơn tưởng tượng, đại trận che đậy linh cơ khó mà giấu giếm, chắc hẳn Hải Đường thư viện đang chạy tới, không nên lưu lại lâu.
... …
Tần Tang lao vùn vụt một thời gian, cảm thấy sau lưng không ai đuổi theo, biết những dị nhân tộc kia đã từ bỏ, tìm một rặng đá ngầm, thu liễm khí cơ, sau đó phi độn ra bên ngoài thư viện.
Tố Nữ bên kia chuẩn bị thỏa đáng, nàng không bại lộ khí cơ, không khó thoát thân, chỉ lo hắn sẽ bị Hải Đường thư viện để mắt tới, tránh được nên tránh, sau khi rời khỏi thư viện, chuyến này xem như hoàn toàn thắng lợi.
Chưa từng nghe nói Hải Đường thư viện có tu sĩ Hợp Thể, nhưng chưa chắc không có, bất quá không phải thời khắc sinh tử tồn vong, chút chuyện nhỏ này khó mà kinh động đến tu sĩ Hợp Thể.
Trên đường phi độn, Tần Tang cảm giác được bầu không khí ngưng trọng, thầm đoán Hải Đường thư viện đang tìm kiếm bọn hắn.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, không kinh động đến ai, càng ngày càng gần ngoại hải, nhưng hắn không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại sinh ra cảm giác gấp gáp, mơ hồ cảm nhận được từng đạo khí cơ không hiểu đảo qua.
Tần Tang bị ép trốn tránh khắp nơi.
Hải Đường thư viện đang vận dụng thủ đoạn dò xét nào đó, Tần Tang bị hạn chế càng ngày càng nhiều, không gian hoạt động từ từ nhỏ dần.
Cuối cùng, Tần Tang cảm nhận được mình sắp bại lộ, bất quá bên ngoài cách đây không xa, hắn không tiếp tục ẩn giấu, thi triển lôi độn thuật, toàn lực phi độn.
Không lâu lắm, Tần Tang cảm nhận được từng đạo uy áp tiếp cận mình, tạo thành trận thế nào đó, muốn cách không vây khốn hắn, nhưng tốc độ của Tần Tang quá nhanh, đối phương không kịp vây kín.
Hải vực chỗ biên giới Hải Đường thư viện, Tần Tang rời đi không lâu, một gã văn sĩ hiện thân.
Sau một lát, có thêm một người hiện thân bên người văn sĩ.
"Người kia chạy mất rồi?"
Văn sĩ thở dài nói: "Độn thuật của đối phương quả thật bất phàm."
"Người này có thể tính kế đám dị nhân kia, đoạt thức ăn trước miệng cọp, có thực lực thế này mới bình thường." Người bên cạnh thản nhiên nói.
"Triệu các chủ nói thế nào?" Văn sĩ hỏi.
"Đã tra rõ, chỉ tổn thất mấy hòn đảo nhỏ, chúng ta chỉ bị tai bay vạ gió, những dị nhân kia nguyện ý bồi thường." Văn sĩ gật đầu, cũng minh bạch.
Hai người đứng nhìn phương hướng Tần Tang rời đi, thân ảnh dần dần biến mất.