Chương 3169: Nguyên Hải
Chương 3169: Nguyên Hải
Dịch: Thanh Kỳ
Hải đồ có hai bên, một bên là Lam Sa châu, một bên là đại dương mênh mông, chính là hải ngoại mà tu sĩ Lam Sa châu nói, bên trên có một ít đánh dấu, bắt mắt nhất là đường vẽ màu đỏ, là những con đường đi thuyền.
Bất quá những tuyến đường đi thuyền được vẽ rất đơn sơ, chỉ thị đại khái hướng đi mà thôi, không có chủ thuyền dẫn đường, xông vào hải ngoại một mình, chỉ có con đường chết.
Đám người Tần Tang không đám chọn những con đường này, kỳ thật trên đời có ít nơi uy hiếp được tính mệnh của tu sĩ Luyện Hư, nhưng cưỡi bảo thuyền lại rất phiền phức.
Tư Lục đi đến trước hải đồ, gã và Hạ Thường Thị chưa đứng vững gót chân đã bị truy sát, một đường chạy trốn tới Lam Sa châu, chưa từng trở về, hỏi thăm Tố Nữ mấy vấn đề, mới dám xác định vị trí.
"Ở vùng này, chỉ cần đến đó, ta sẽ tìm được chỗ.''
Tư Lục chỉ một nơi nào đó trên hải đồ, chắc chắn nói.
Tần Tang nhìn chỗ gã chỉ, nơi đó ở hướng đông bắc, cách Lam Sa châu không xa không gần, giữa hai bên là hải vực tên Nguyên hải.
Theo bản đồ, Nguyên hải ở phía đông Lam Sa châu, hải vực này bao la rộng lớn. Cổ quái là, các tuyến đường đi thuyền đều lựa chọn đi vòng qua Nguyên hải, tựa như Nguyen hải là một con mãnh thú ăn người.
Không một chiếc bảo thuyền nào đi xuyên qua Nguyên hải, tình nguyện tốn thời gian đi vòng.
Tố Nữ nhìn Tần Tang, nói: "Vụ Hải ở hướng kia, bọn họ vừa lúc xuất hiện ngay trên đường hàng hải, dị nhân tộc qua lại nhiều, khó trách bị phát hiện.''
"Những người kia có khả năng phát hiện Na Di trận không?" Tần Tang hỏi.
Tư Lục lắc đầu: "Sẽ không!"
Tần Tang nhìn những tuyến đường hàng hải,
ánh mắt theo cái kia đường hàng hải bên trên đảo qua, theo Nguyên Hải cánh bắc đi, khoảng cách thêm gần, nhưng cũng có khả năng đụng phải dị nhân tộc.
Hiện tại phải tận lực tránh phức tạp Tần Tang chỉ ra mấy con đường hàng hải: "Tìm hiểu mấy đường này chưa?"
Tố Nữ nói: "Trong đó có một chiếc bảo thuyền, một năm sau ra hải."
Tần Tang gật đầu: "Một năm, thời gian hơi ngắn, nhưng chúng ta không cần chuẩn bị thêm cái gì, nếu hai vị không có ý kiến, chúng ta chọn con đường này!''
Tố Nữ gật đầu đồng ý.
Tư Lục nói: "Có đan dược của hai vị đạo hữu, thời gian một năm, đủ để ta ổn định thương thế, sẽ không kéo chân hai vị."
Sau đó đám người bắt đầu chuẩn bị.
Tần Tang mời Tư Lục chỉ điểm hai huynh đệ khi rảnh rỗi, cũng để bọn họ đi chung với Tố Nữ, xuất phát trước.
Hắn thì đi tới mấy tòa thành lớn tại Lam Sa châu, mua một nhóm bảo vật và một ít công pháp bí thuật.
Thuyền thừa cấp bậc Luyện Hư thưa thớt, Lưu Niên Tiểu Hiên cũng có trân tàng, nhưng ánh mắt của hắn hiện tại, hơn xa lúc trước, nhìn ra mấy chỗ tệ nạn, thiếu hụt, không phải công pháp thượng thừa.
Đủ để cho tu sĩ Phong Bạo giới tu luyện.
… …
"Vèo!"
Một chiếc bảo thuyền nguy nga bay xoẹt qua mặt biển, để lại bạch tuyến thật dài.
Hào quang bao quanh thuyền hơi ảm đạm, thoạt nhìn hơi cũ, bên trong có càn khôn khác, dùng trận cấm ngăn cách các đình viện, miễn cho rầy nhau lẫn nhau.
Ngoài ra có thương gia bán đủ loại bảo vật, thu mua yêu cốt và linh tài ngay tại chỗ, còn có cả chỗ hưởng lạc, cần cái gì có cái đó, một chiếc thuyền tựa như một tòa thành cỡ nhỏ, đám thương gia ở trên thuyền quanh năm.
Những tu sĩ lịch luyện tại hải ngoại quanh năm, buôn bán mua sắm từ những chiếc bảo thuyền này.
Bên trong một đình viện, có hồ nhỏ có núi giả, đám người Tần Tang đang ngồi quanh một cái bàn đá, bên ngoài sóng biếc mênh mông, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.
Bảo thuyền bổ sóng trảm biển, tốc độ cực nhanh, bọn hắn rời khỏi Lam Sa châu một đoạn thời gian, con đường phía trước chỉ gặp đảo hoang.
Lúc này từng tiếng linh âm thanh thúy truyền vào trong đình viện.
Đám người nhao nhao ngẩng đầu, chỉ thấy buồm lớn chầm chậm mở ra, như muốn che khuất bầu trời. Thân thuyền hơi chấn động, chậm rãi bay lên khỏi mặt biển, không trung chợt nổi cuồng phong, bảo thuyền mượn cuồng phong bay đi, tốc độ tăng lên một khoảng lớn.
Buồm lớn phồng lên, lấp lóe ô quang, nhàn nhạt ô quang chiếu xuống, bao phủ cả thuyền.
Bảo thuyền chợt biến mất, chỉ tu sĩ và yêu thú có tu vi đủ cao, mới phát hiện được khí cơ ba động.
Bảo thuyền lợi dụng trận cấm che lấp, tránh phiền toái không cần thiết.
Cùng lúc đó, mũi tàu hơi lệnh về hướng nam, dần dần dịch chuyển về lộ tuyến.
Tần Tang nhìn bên ngoài, thấy một đám người đứng tại mũi thuyền, liền đứng dậy rời đình viện, đi lên mũi thuyền.
Trong nhóm người này, có một người rất nổi bật, miệng ngậm tẩu thuốc, trên trán có vết sẹo ngoằn ngoèo kéo dài xuống mặt, hình dáng cao lớn thô kệch, hở ngực lộ núm vú, giống như thổ phỉ.
Người này họ Ngô, chủ của bảo thuyền, dáng vẻ hung ác, kì thực thanh danh không tệ.
Phát hiện ánh mắt của Tần Tang, chủ thuyền nhìn qua, nhếch miệng cười một tiếng, vỗ ngực nói: "Vừa rồi đã quấy nhiễu Tần đạo hữu, con đường phía trước không yên ổn, làm vậy mới tránh được phiền phức. Đạo hữu cứ yên tâm trở về tĩnh tu, ngồi thuyền của Ngô mỗ, các vị không cần quan tâm chuyện gì khác!''
Những người khác thoạt nhìn rất quen chủ thuyền, đều mở miệng tán dương.
Tần Tang cười cười, đi đến mép thuyền, nhìn hướng đông, hỏi: "Tại hạ muốn hỏi một chuyện, vì sao các vị đều tránh Nguyên hải. Nơi đó rất nguy hiểm sao?''
"Ồ? Đạo hữu chưa từng đi hải ngoại?''
Chủ thuyền nhìn Tần Tang nhiều hơn, cười thần bí, nói: "Đạo hữu chờ thêm lát sẽ biết.''
Tần Tang cũng hiếu kì, đứng tại đầu thuyền chờ đợi.
Bảo thuyền tiếp tục đi thêm một đoạn thời gian, chủ thuyền bỗng nhiên giật mình, nói một tiếng: "Đến rồi!"
Lại quay đầu nói với Tần Tang: "Những súc sinh này tới sớm!"
Dứt lời, chủ thuyền chăm chú nhìn mặt biển, lấy ra một viên ngọc châu lớn chừng quả đấm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng xé gió, dưới đáy thuyền bắn ra mấy đạo ô quang, trong ô quang là neo sắt.
'Ầm!'
Chủ thuyền không che giấu, neo sắt hung hăng đánh xuống mặt biển, nhấc lên sóng lớn.
Neo sắt không phải vật bình thường, là một trong số vũ khí dùng để đánh lui địch khi bảo thuyền gặp nguy hiểm, đồng thời liên thông với lực lượng của trận cấm trên thuyền, uy lực không tầm thường.
Bọt nước bắn lên, máu tươi chợt nhộm đỏ mặt biển, neo sắt trói gô một con quái ngư, lôi ra mặt biển, dùng sức hất lên, kéo quái ngư lên thuyền.
'Bịch!'
Quái ngư rơi xuống thuyền, bất tỉnh tại chỗ.
Chủ thuyền vuốt tay, nhảy tới chỗ của quái ngư, mổ bụng của nó ra, không để ý đến máu, đưa tay vào trong bụng lục lọi một phen, cầm ra một cái túi đẫm máu, nhếch miệng cười một tiếng, lấy ra mấy cái bình ngọc.
"Vật này cần lấy sống, chết thì không được.''
Chủ thuyền vừa nói, vừa đâm thủng túi, lấy ra chất lỏng trong suốt, cẩn thận từng li từng tí cất vào bình ngọc.
Chợt nhớ tới Tần Tang, ngẩng đầu lên hỏi: "Đạo hữu nhìn ra cái gì rồi?"
"Độc?"
Tần Tang tu luyện độc công, cảm nhận nhạy cảm, trong túi dịch có độc tính kịch liệt.
"Đúng vậy!"
Chủ thuyền gật đầu, kể ra một cái truyền thuyết.
"Nguyên hải còn có tên Độc hải, nghe đồn nơi đó từng có một thế lực vô cùng cường đại, tu luyện độc công quỷ dị, thực lực cực kì mạnh, làm người ta vừa nghe danh liền sợ mất mật. Còn có truyền thuyết, Nguyên hải là đạo tràng của một vị cường giả Đại Thừa kỳ, vị đại năng này có tôn hiệu Độc Thần! Tục truyền, thời điểm Nguyên hải cường thịnh, Lam Sa châu chỉ là nơi phụ thuộc Nguyên hải, bởi vì ở giữa Nguyên hải và Khảm Châu, nên Lam Sa châu dần dần hưng thịnh. Về sau Nguyên hải suy tàn, cho tới nay thì không còn một tiếng động, chỉ sợ truyền thừa cũng đoạn mất. Nhưng dù cho như vậy, Nguyên hải vẫn cực kỳ nguy hiểm, giống như một con hung thú tuyệt thế, há cái miệng lớn, ẩn thân trong biển, khu vực bên ngoài có vô số độc thú. Không biết truyền thuyết có mấy phần thật giả, nhưng đúng là rất nguy hiểm, nhiều người từng đi vào thăm dò, không thấy ai còn sống trở về."
Nghe được lời đồn và truyền thuyết, Tần Tang thầm run lên: "Độc Thần?"