Chương 317: Thủ Tiêu Tang Vật
Chương 317: Thủ Tiêu Tang Vật
Trên người đám Vân Thú hình người con nào con nấy đều nhiễm máu tươi nhìn cực kỳ ghê tởm .
Thấy vậy, mấy người trốn phía dươi Tinh Bàn ai nấy đều biến sắc, mặc dù họ còn chưa nhìn thấy thi thể của Ân Hành Ca, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng, Ân Hành Ca sợ rằng là đã lành ít dữ nhièu.
-Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Mục Nhất Phong đảo mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói ra:
-Các ngươi chờ ở nơi đây, ta tiến vào bên trong xem sao.
Tần Tang âm thầm than một tiếng ‘quả là như vậy’, Mục Nhất Phong còn đang đánh chủ ý đến Càn Dương Chi Tinh, nhân tiện nói:
-Mục sư huynh, ta cùng ngươi đi qua bên kia,ta ở phía sau tiếp ứng ngươi.
Lúc này, Sát Thi đã lẩn vào trong đám Van Thú hình người, từ bên trong đi ra, Tần Tang có ý rớt lại phía sau, để tránh khỏi tầm mắt của Mục Nhất Phong, lặng lẽ triệu hồi Sát Thi.
Sau đó Tân Tang đuổi theo, đến lúc đi vào đến nơi thì thấy Mục Nhất Phong đang đứng ở cửa vào của thông đạo, chần chừ mãi không tiến lên.
Một cố ma khí âm lãnh không ngừng tràn ra từ bên trong, những vết máu vô cùng trên mặt đất bắt làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, có thể thấy được những mảnh thịt vụn, xương cốt vương vãi khắp nơi, bên trong truyền ra âm thanh tranh đoạt và nhai nuốt cực kỳ rợn người, hiển nhiên còn có rất nhiều Van Thú hình người chưa đi ra.
Tràng cảnh quỷ dị như vậy làm cho người ta rùng mình sợ hãi.
Mục Nhất Phong đứng ở ngay lối vào, thần sắc biến ảo liên tục, từ nãy đến giờ không dám bước thêm một bước nào.
Nếu như không phải là đã mượn nhờ Sát Thi dò xét điều tra, đột nhiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, Tần Tang cũng sẽ cùng Mục Nhất Phong một dạng hãi hùng khiếp vía. Mới vừa khống chế Sát Thi tiến nhập thông đạo thời điểm, hắn liền đã làm xong trực tiếp chặt đứt liên hệ, từ bỏ cỗ này Sát Thi chuẩn bị.
-Mục sư huynh cẩn thận.
Tần Tang trầm giọng nói ra.
Trên mặt Mục Nhất Phong tỏ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng, gật đầu đáp lại Tần Tang, ẩn thân mà đi vào. Không để cho Tàn Tng phải chờ đợi lâu thêm nữa, Mục Nhất Phong đột nhiên phóng nhanh mà ra, trầm giọng nói:
-Đi mau!
Sau đó trong thông đạo truyền ra thanh âm rối loạn hết cả lên, Tần Tang đã sơm đoán trước rồi, lập tức thôi động thân pháp đuổi theo Mục Nhất Phong, sau khi cùng mọi người tụ họp lại, Mục Nhất Phong thúc giục mọi người mau chóng rời khỏi đây, sau đó lấy ra một mảnh vụn của một cái xương đùi.
-Ta không dám xâm nhập quá sâu, vừa mới tiến vào thông đạo không lâu thì đã làm kinh động đến những con Vân Thú hình người kia, sau đó ta phát hiện Ân đạo hữu đã bị những con Vân Thú kia xé nát sau đó ăn thịt, cho nên ta chỉ có thể tìm thấy một phần xương cốt còn sót lại.
Tần Tang biết rõ rằng Mục Nhất Phong chắc chắn đã thấy khe nứt dưới đất kia, nhưng hắn không có gan đi xuống, bởi vì hắn biết Càn Dương Chi Tinh có trân quý hơn nữa cũng chỉ là linh tài mà thôi, tính mạng vẫn là thứ quan trọng hơn.
Ngay cả Ân Hành Ca đều có thể xảy ra kết cục như thế, ai biết được bên trong khe nứt kia có thứ đồ vật kinh khủng gì chứ,cũng chẳng ai dám đem tính mạng của mình ra để thử cả.
Nhìn thấy mảnh vụn của cái xương đùi này, tát cả mọi người đều kinh ngạc, không dám ở lại đây lâu hơn nữa, sau khi rời khi khỏi chỗ này, mọi người đều có một cảm giác là đã thoát thân.
Mục Nhất Phong trầm giọng nói:
-Dị biến xảy ra ở mỏ khoáng hôm nay, nhất định phải báo cáo việc này với Ảnh Vệ, nơi này gần với trấn Nguyên Không nhất, chi bằng chúng ta trực tiếp chạy qua trấn Nguyên Không, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Mọi người đều không có ý kiến gì khác,mỗi người một hướng , nhanh chóng phi độn phía trấn Nguyên Không.
. . .
Phường Trương Dương.
Đây là nơi phải đi qua trên đường đi đến Thiên Tinh bí cảnh, phường thị này có quy mô lớn hơn một chút so với trấn Cố Bắc, hơn nữa còn cực kỳ phồn vinh, bởi vì các đại tông môn và thương hội đều xây dựng tổng bộ của mình ở nơi này.
Tần Tang đi ra từ khách sạn, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu đen, bước chân vội vàng đi đến một con hẻm nhỏ.
Sau khi trở lại Trấn Nguyên Không,mấy người Tần Tang đem chuyện khai thác Càn Dương Thạch Anh giao phó cho cứ điểm Ảnh Vệ, sau đó báo cáo sự tình dị biến phát sinh trong khu mỏ, cao thủ Ảnh Vệ của Thiếu Hoa Sơn cùng Huyền Lô Quan cùng nhau tiến vào điều tra sự tình trong khu mỏ.
Tần Tang cũng không đợi đến khi có kết quả cuộc điều tra, sau khi lấy được thiên công, hắn tách khỏi đám người Mục Nhất Phong, một mình lẻ loi đi tới Phường Trương Dương.
Từ Phường Trương Dương đi đến Thiên Tinh bí cảnh, mất khaongr nửa tháng đi đường, hắn cũng không sốt ruột lên đường ngay, mà ở trong Phường Trương Dương nghỉ ngơi hơn hai ngày, cuối cùng thăm dò được sự tồn tại của một cái chợ đen trong phường Trương Dương.
'Ầm! Ầm!'
Tần Tang tiến vào con hẻm nhỏ, đứng trước một cái tiểu viện, gõ nhẹ cái cửa gỗ theo một quy luật nào đó.
Cánh cửa gỗ mở ra, một vị tráng hán có râu quai nón đi tới, tu vi của tên tráng hán này không cao, chỉ có Luyện khí cảnh thập trọng mà thôi, tuy nhiên Tần Tang cũng biết rõ tên này chỉ là thủ vệ gác cổng mà thôi.
Người bán tín vật cho Tàn Tang từng nhắc nhở hắn rằng, bên trong chợ đen không thiếu cao thủ tọa trấn, tốt nhất là không nên tự cao tụ đại, sử dụng võ lực cướp đoạt, nếu không có thể sẽ chết rất thảm.
Tần Tang cũng không che giấu khí tức tu vi của mình, tên tráng hán kia sau khi phát hiện tu vi của Tần Tang con ngươi co rụt lại, nhưng vẫn không kiêu không nịnh hỏi:
-Tiền bối có tín vật hay không?
-Có!
Tần Tang cố gắng che giấu giọng nói của mình, giọng nói trở nên khàn khàn bất thường, lấy ra một chiêc nhẫn đen làm từ Huyền Thiết từ trong Túi Giới Tử , giao cho tráng hán.