Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3176 - Chương 3176: Viên Kiệu Hải Thị

Chương 3176: Viên Kiệu Hải Thị Chương 3176: Viên Kiệu Hải Thị

Dịch: Độc Hành

"Đa tạ đạo hữu còn nhớ."

Tư Lục đứng dậy, trịnh trọng thi lễ.

"Nên vậy! Nên vậy! Ta vẫn còn chưa hồi báo ân cứu mạng của đạo hữu đấy . . ."

Kỷ Hoằng liên tục khoát tay, bỗng nhiên trừng tròn mắt nhỏ, rốt cuộc phát giác được khí tức Tư Lục biến hóa: "Đạo hữu đã đột Phá Không Cảnh nhị trọng rồi?"

"May mắn đạt được, trước đó vì bế quan đột phá, không biết đạo hữu một mực tìm ta." Tư Lục cố ý che giấu kinh lịch trong khoảng thời gian qua.

Kỷ Hoằng vui mừng, nâng lên khuôn mặt nhỏ, mặt mũi tràn đầy mong đợi nói: "Đạo hữu lần này rời núi, là muốn triệu tập bộ hạ cũ, chuẩn bị phản công?"

Tư Lục cười khổ một tiếng: "Mấy vị trưởng bối hộ tống cho ta, kể cả Hạ Thường Thị, lần lượt gặp nạn, bộ hạ cũ sợ đã quy hàng kẻ thù khá nhiều, ngày nay thế lực dưới trướng của ta kém xa lúc trước, nói gì phản công?"

Y nhìn Tần Tang bên cạnh một chút, nói: "Ta tuyệt nhiên sẽ không từ bỏ, nhưng thời cơ chưa đến. Những người kia chắc đang đi khắp nơi tìm ta, lưu tại nơi mà Ti U tộc biết chỉ bị bó tay bó chân, trong bóng tối làm chuyện quỷ quái không phải là chính đạo, không bằng nhảy ra ngoài trước. Ta dự định tạm thời rời nơi này, tìm một chỗ náu thân, tích súc lực lượng."

"Ý kiến hay!"

Kỷ Hoằng đồng ý: "Rời nơi này chính là trời cao mặc chim bay! Ti U tộc duỗi tay không đến, đạo hữu chuẩn bị đi nơi nào? Nói không chừng ta đã đi qua đó, có thể dẫn đường cho đạo hữu."

"Tạm thời đến Chu Yếm tộc."

Tư Lục nói ra kế hoạch của bọn y.

"Chu Yếm." Kỷ Hoằng nhăn mũi nhỏ, hừ nói: "Nhưng đám thối hầu tử kia rất ngang ngược!"

"Đạo hữu từng tới tộc địa Chu Yếm?" Tư Lục hỏi.

Kỷ Hoằng không tình nguyện gật gật đầu, coi thần sắc, hiển nhiên đoạn kinh lịch kia không quá vui vẻ, miệng oán giận nói: "Đám khỉ hoang chưa khai hóa kia căn bản không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ta ở đó mấy ngày thì không chịu nổi, về sau rốt cuộc không đi tới nữa! Đạo hữu nhất định phải cân nhắc đấy!"

Tần Tang và Tư Lục liếc nhau, nghe ra Kỷ Hoằng oán khí rất sâu.

Tư Lục nói: "Chu Yếm dã man hay không không quan trọng, ta sẽ không ở tại tộc địa Chu Yếm, chuẩn bị chọn một ngự tộc cư trú, tận lực phòng ngừa liên quan với bọn hắn. Đạo hữu có biết các ngự tộc trong địa bàn Chu Yếm quản lý không?"

Kỷ Hoằng đưa tay móc trên thân một cái, cầm ra một vật hình hạt dưa, giống như là một loại hạt giống nào đó, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Úi, cầm nhầm!"

Trên người gã có chừng mười mấy cái túi, lật ra một hồi, từ trong một cái túi móc ra một đoàn tử quang.

Tử quang lộ ra, một quyển sách hiển hiện ra, sách có bốn gốc, cao cỡ nửa người, là một bản thật dày.

Mặt ngoài sách tỏa ra ánh sáng lung linh, có thể thấy được chất liệu bất phàm, giống như dùng một loại da thú nào đó chế thành, trang bìa khắc văn tự Tần Tang chưa từng thấy qua.

Tay nhỏ Kỷ Hoằng nắm lấy một góc sách, giơ lên, tựa như một gã đại lực sĩ, làm người ta sợ sách nện xuống sẽ đập dẹp gã.

Ngón tay gã điểm, sách khẽ nghiêng, lơ lửng giữa không trung, nhảy lên, đang muốn lật sách ra, bỗng nhiên quay đầu nhìn chăm chú về phía Tần Tang.

"Tần huynh không phải người ngoài."

Tư Lục nói.

Kỷ Hoằng thu hồi ánh mắt, do dự nói: "Đạo hữu có ân cứu mạng ta, chỉ cần là vật ta có, cái gì cũng có thể đưa cho đạo hữu. Nhưng Vạn tộc phổ này là ta mang từ trong tộc ra, phía trên ghi chép thần thông và bí mật các tộc, chính là tiên hiền tộc ta mạo hiểm du lịch muôn phương, ghi chép lại, không được tộc trưởng cho phép, không thể bày ra trước mặt ngoại nhân. Xin nhị vị chớ nhìn lén."

Tư Lục vội vàng nói: "Đạo hữu yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ không nhìn lén."

Kỷ Hoằng giống như phi thường tin tưởng y, cũng không bảo bọn hắn né tránh, trên thân gã thoáng hiện tử mang, chui vào trong khe sách.

Mặt ngoài sách mờ mịt tử quang, cũng không bị lật ra, nhưng từ bên trong truyền ra tiếng lật sách xẹt xẹt. Tần Tang và Tư Lục ngồi ở một bên, truyền âm trao đổi, hai người cũng không thi thuật thăm dò sách.

Sau một lát, tiếng lật sách hơi ngừng lại, bên trong truyền ra thanh âm Kỷ Hoằng hơi có vẻ trầm muộn: "Tính Tính, Hiêu, Túc Tí, Trường Hữu . . ."

"Chờ một chút!"

Tư Lục kêu lên: "Địa bàn Chu Yếm quản lý, quả có một tộc tên là Trường Hữu?"

Tử quang chớp động, trong khe sách nhô ra một cái đầu nhỏ, hơi nghi hoặc nói: "Có! Nhưng trong ghi chép thì Trường Hữu chỉ là một tiểu tộc, đoán chắc không có tư cách tham gia Viên Kiệu Hải Thị. Nếu không, trước kia sao ta chưa từng nghe nói đến bọn hắn?"

Nghe Tư Lục truyền âm giải thích, Tần Tang mới biết Viên Kiệu Hải Thị chính là thịnh hội của dị nhân tộc, không câu nệ Thiên bộ hay Thủy bộ, hay là ngoài hai bộ, chỉ cần bộ tộc có đủ thực lực là sẽ được mời.

Viên kiệu hải thị không chỉ là đại sự dị nhân tộc thương nghị, cũng là các Bộ bù đắp cho nhau, ấn chứng thần thông với nhau, trong mắt dị nhân tộc có ý nghĩa không giống bình thường.

Rốt cuộc thăm dò được tin tức Trường Hữu nhất tộc, trong lòng Tần Tang buông lỏng, sự thật quả như bọn hắn dự đoán, Trường Hữu đúng là tiểu tộc, như thế Phong Bạo Giới có thể miễn cưỡng chống cự, hi vọng thế cuộc không phát sinh biến hóa.

Nghĩ tới đây, Tần Tang lại truyền âm với Tư Lục vài câu.

Tư Lục mở miệng nói: "Tiểu tộc lại càng dễ khống chế, chúng ta đi Trường Hữu nhất tộc trước, chẳng biết trong sách còn có ghi chép gì không?"

Kỷ Hoằng lắc đầu: "Trong sách chỉ nói Trường Hữu Tộc sinh bốn tai, thiện ngự thủy."

Gã từ bên trong chui ra, tay nhỏ phất qua bìa sách, sách hóa thành tử quang chui vào trong túi gã, sau đó gã xoay người nhảy đến trên bàn.

Cuối cùng có mục tiêu rõ rệt, Tần Tang đúng là không thể chờ đợi, cũng không tị hiềm Kỷ Hoằng, lập tức thương nghị với Tư Lục hành trình tiếp theo.

Kỷ Hoằng ngồi trên chén, quơ bắp chân, ngẫu nhiên nói xen vào, gã biết về phụ cận Ti U tộc còn hơn cả Tư Lục, về sau gần như là Tần Tang và Tư Lục thỉnh giáo gã.

Tư Lục biết được ý đồ Tần Tang, chắp tay nói với Kỷ Hoằng: "Có thể mời đạo hữu đi theo chúng ta không?"

Kỷ Hoằng một mặt kỳ quái nhìn y: "Ta đương nhiên muốn đi cùng đạo hữu, các ngươi còn chưa đi qua vụ triều, chỉ có ta là đi qua!"

Gã vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, một mặt tự tin nói.

Đến bây giờ, gã đã nhìn ra thân phận Tần Tang không đơn giản, tuyệt không phải tuỳ tùng Tư Lục, nhưng cũng không hỏi nhiều. Gã vì báo đáp ân cứu mạng của Tư Lục mà đến, chuyện khác không liên quan đến gã, chỉ cần biết Tần Tang là minh hữu của Tư Lục là đủ.

"Đa tạ đạo hữu."

Tư Lục vui mừng.

Dù Tần Tang và Tố Nữ cũng không làm khó y, nhưng y là dị tộc vẫn luôn cảm thấy không hợp nhau, lẻ loi một mình có nhiều bất tiện, về sau có Kỷ Hoằng làm bạn, chẳng còn thế đơn lực cô nữa.

Sau khi cẩn thận thương nghị, bọn hắn xác định một con đường đi chính xác, đúng lúc này, Tần Tang bỗng nhiên nghe được một mùi hương thơm.

Bỗng thấy Kỷ Hoằng lấy từ trong túi ra một vật, đặt ở bên miệng nhỏ cắn một cái, vừa ăn vừa nhìn Tần Tang và Tư Lục thương nghị.

Vật này hẳn là một loại trái cây, hình như hạt lúa, mặt ngoài trắng noãn như ngọc, lớn hơn hạt lúa bình thường, Kỷ Hoằng phải dùng hai tay ôm gặm.

Chóp mũi Tần Tang khẽ động, chợt cảm thấy hương thơm kia lan trong lỗ mũi, lại không thấy quá nồng, chỉ cảm thấy hương thơm cực kì tinh khiết hoà tan trong thể nội, thấm vào ngũ tạng lục phủ.

Lỗ hổng bị Kỷ Hoằng gặm phát ra sáng bóng, giống như mật tương.

Chú ý đến ánh mắt Tần Tang, thần sắc Kỷ Hoằng cứng đờ, mặt lộ vẻ cảnh giác, vội vàng xoay qua một bên, che vật trong tay, nói: "không cho!"

Gã vội vàng ngốn từng ngụm lớn, thuần thục nuốt nó vào trong bụng, thanh âm mơ hồ nói: "Một viên là ta có thể ăn no, ngươi lớn như vậy, muốn ăn cái này. . . Một chén lớn mới đã!"

Vừa nói gã vừa khoa tay, đầu lắc như đánh trống: "Không cho được! Không cho được!"
Bình Luận (0)
Comment