Chương 3190: Cảnh ngộ mỗi người
Chương 3190: Cảnh ngộ mỗi người
Dịch: Độc Hành
Lý Ngọc Phủ biết Tần Tang chân chính muốn hỏi cái gì, thần sắc bỗng trở nên nặng nề hơn mấy phần.
Nghe gã chậm rãi nói đến, Tần Tang cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi thở dài.
Rời Bắc Hải, đi xa Trung Châu, những đệ tử và hảo hữu kia, đã từng là trụ cột vững vàng tại Thanh Dương Quan, gần như đã không còn ở nhân thế.
Bạch Hàn Thu đã sớm từ bỏ con đường truy cầu đại đạo, hưởng thụ niềm vui gia đình. Nàng là đệ tử Tần Tang, tại Thanh Dương Quan có địa vị siêu nhiên, theo Thanh Dương Quan ngày càng hưng thịnh, có đan dược sung túc cung ứng, miễn cưỡng đột phá đến Kim đan thì hết sức lực, sau cùng tuổi thọ hao hết.
Có lẽ do đó, nàng cũng không nghiêm túc giống như các sư trưởng khác, hậu bối Thanh Dương Quan đều thích thân cận với nàng.
Nàng tự biết đại đạo vô vọng, sinh thời chú trọng chiếu cố hậu bối, trông nom thế tục, Đại Tùy một khi xuất hiện hạt giống tốt, sẽ được nàng tiếp dẫn về núi. Được nàng thôi động, Tần, Bạch hai nhà đời đời thông gia, tăng thêm các đệ tử khác xuất thân Đại Tùy, được xưng là Đại Tùy nhất mạch, ngày nay đã trở thành nhất mạch khá hưng thịnh ở Thanh Dương Quan.
Mai Cô thích tán thưởng quang cảnh thế gian khác nhau, lúc Tần Tang rời đi thì nàng cũng du lịch bốn phía, may mắn đạt được mấy lần cơ duyên, khó khăn lắm bước vào Nguyên Anh kỳ. Nhưng Mai Cô cho rằng, toàn bộ Bắc Hải tứ cảnh ngàn năm chưa hẳn có thể ra một vị tu sĩ Hóa Thần, bản thân khẳng định không có vận khí đó, sau khi Kết Anh càng thêm tùy tâm sở dục, dấu chân gần như đạp khắp toàn bộ Bắc Hải tứ cảnh, thăm dò mỗi một chỗ mà trước kia không dám lại gần.
Đợi cho đến thiên biến, linh khí thức tỉnh, lại vì trước kia lười biếng, muốn phấn khởi tiến lên thì đã chậm, cuối cùng vẫn lạc tại thiên kiếp.
Mai Cô tạ thế, Ma Diễm Môn nhất mạch một mực không xuất hiện hậu bối thiên tài, không người kế tục, dần dần suy thoái.
Cảnh ngộ tương tự cũng xảy ra với Nguyên Thận môn nhất mạch.
Mạch này vốn là Nguyên Thận môn, sau khi đệ tử Thanh Quân là Triệu Doanh gia nhập Thanh Dương Quan, lưu lại truyền thừa.
Triệu Doanh qua đời, hậu bối cũng không có người phát triển.
Bất quá mạch này chủ tu trận cấm, trong chiến tranh không thể thiếu, Lý Ngọc Phủ phi thường coi trọng mạch này, bồi dưỡng được mấy tên đệ tử xuất sắc, nhưng bất hạnh vẫn lạc trên chiến trường, chỉ có tận lực đổ tài nguyên tông môn vào, chờ mong ngày mạch này chấn hưng.
Các mạch năm đó, ngược lại là kiếm tu nhất mạch cực kì hưng thịnh.
Chưởng tòa thứ nhất mạch này là Thượng Quan Lợi Phong, tu luyện Thanh Trúc Kiếm Kinh mà Thanh Trúc truyền lại, cũng có kèm theo lý giải của Tần Tang, bản thân gã dừng bước tại Kim Đan kỳ, sau một lần đi ra ngoài lịch luyện thì vẫn lạc, nhưng thu được một đồ đệ tốt.
Tên đệ tử này đạo hiệu Huyễn Ngân, thiên phú xuất chúng, luyện kiếm có thành tựu thì ra ngoài báo thù cho sư phụ, một người trong trận trảm cừu địch, trong đám đồng môn trổ hết tài năng, về sau càng tăng nhanh như gió.
Thiên phú, ngộ tính, đảm phách y đều là nhân tuyển tốt nhất, có can đảm chiến trận chém giết, dùng Trường Hữu Tộc ma luyện mũi kiếm, lại thêm tông môn dốc sức bồi dưỡng, nhất cổ tác khí phá vỡ chướng ngại, bước vào Hóa Thần kỳ, chính là hậu bối tài năng xuất chúng nhất Thanh Dương Quan, lúc này đang ở tiền tuyến tọa trấn.
Đàm Ức Ân cả đời lo liệu cho tông môn, bởi vì có gã tại đây, đám Lý Ngọc Phủ có thể chuyên tâm tu luyện. Gã quản lý tông môn ngay ngắn rõ ràng, tăng thêm Tần Tang đánh xuống cơ sở tốt đẹp, Thanh Dương Quan phát triển không ngừng, nhìn thấy tông môn ngày càng hưng thịnh, Đàm Ức Ân cười mà kết thúc tại Kim Đan kỳ, ngày nay vẫn có không ít hậu nhân Đàm gia làm chấp sự tại Thanh Dương Quan.
Cực khiến Tần Tang tiếc hận là Đàm Hào.
Y vốn có tu vi cao nhất Thanh Dương Quan, nếu không có gì ngoài ý muốn, dưới Thanh linh khí trợ giúp hẳn là có hi vọng nhất đột phá Hóa Thần, lại không thể khám phá ra chân ý, thọ tẫn sống quãng đời còn lại.
Lý Ngọc Phủ trầm thống nói: "Đàm sư bá vốn có thể đột phá Hóa Thần, nhưng vì để những hậu bối chúng ta an tâm tu luyện, chủ động nhận làm ngoại vụ tông môn, nhất là lúc thiên biến đến, tận lực ủng hộ chúng ta tu hành, tìm kiếm được linh vật bảo dược toàn bộ giao cho chúng ta luyện hóa, bản thân không lưu lại mảy may, chỉ nguyện có một, hai người trước lúc phá diệt đột phá Hóa Thần, rời đi ra ngoài, giúp Thanh Dương Quan giữ lại một phần hương hỏa. Bởi vậy bản thân Đàm sư bá tu hành đã để thời gian trôi qua một cách vô ích . . . ."
Đàm Hào ngày nay hợp táng cùng Sử Hồng, mộ Đàm Ức Ân đứng ở bên hông, một nhà ba người đoàn tụ dưới cửu tuyền.
Tần Tang nhìn thanh thiên trong vắt, nhất thời im lặng không nói gì, hắn ngồi ở đó, nghe những hảo hữu mất đi từng người. Năm đó sư huynh đệ cùng nhau gia nhập Khôi Âm tông, chỉ còn lại mình hắn, đoạn kinh lịch kia triệt để biến thành ký ức.
Có cố nhân mất đi, cũng có người mới bộc lộ tài năng.
Tỉ như Huyễn Ngân là đệ nhất nhân hậu bối, đã Hóa Thần, hoặc Tần Niệm Tuỳ hiện tại chấp chưởng Đại Tùy nhất mạch.
Tần Tang vẫn còn ấn tượng với tên đệ tử này, chính là đệ tử thiên phú số một Tần gia, Bạch Hàn Thu đã mang theo Tần Niệm Tùy bái kiến hắn. Kẻ này ngay tại Bắc Thần cảnh, trấn thủ tổ đình Thanh Dương Quan, tính tình không tệ, thời gian tới có lẽ có hi vọng đột phá Hóa Thần.
Trong đó, Lý Ngọc Phủ vẫn nhắc tới một người không tưởng tượng được - Bạch Dĩnh Nhi.
"Bạch Dĩnh Nhi nhiều lần biểu thị với đệ tử, năm đó chưa thể bái tạ môn hạ sư thúc, chính là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời nàng. Đệ tử biết được nàng và sư bá có liên quan, thấy tính tình thiên chất nàng đều thượng thừa, lại chân tâm thật ý, cũng không nửa phần hư giả, nên mời Lưu Ly tiên tử làm chủ, để nàng tế bái trước tượng thánh sư thúc, trở thành đệ tử sư thúc, gia nhập Thanh Dương Quan. Đệ tử không được sư thúc cho phép, tự tiện làm chủ, xin sư thúc trách phạt!"
Lý Ngọc Phủ quỳ xuống đất thỉnh tội.
Tần Tang còn nhớ nàng này, chính là một đoạn nhân quả ở Thương Lãng hải, năm đó chỉ đơn giản chỉ điểm nàng, lưu cho nàng một tòa động phủ, không ngờ trời xui đất khiến lại bái thành môn hạ của mình.
Hắn sẽ không vì chuyện này mà trách tội Lý Ngọc Phủ: "Năm đó ta chỉ điểm nàng vài câu, cũng coi như có tình sư đồ, chỉ cần nàng dốc lòng hướng đạo, không bôi nhọ Thanh Dương Quan, ta có thể nhận nàng làm đệ tử. Ngươi cho nàng một danh phận, cũng không sai."
Nói đến đây, Tần Tang chợt nhớ tới, bản thân lúc quay về Thương Lãng hải, đã ủy thác Tứ Thánh cung tìm kiếm Song Đầu Hống, chỉ nghe được một chút tin đồn, có người từng thấy nó đi cùng một thiếu nữ.
"Bên cạnh Bạch Dĩnh Nhi có đi theo một con Song Đầu Hống không? Ừm. . . Hiện tại chưa chắc là hai đầu."
Lý Ngọc Phủ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Dĩnh Nhi sư muội có thiên tư thông minh, tu hành khắc khổ, tuyệt không bôi nhọ sư môn! Vị mà sư thúc nói, chắc là Hống đạo hữu, lúc đệ tử nhìn thấy hắn đã là ba đầu, Dĩnh Nhi sư muội chính là được Hống đạo hữu hộ đạo, mới vượt qua các loại hiểm trở. Chỉ là. . . . ."
Tần Tang còn nhớ, Song Đầu Hống trùng kích Hóa Hình kỳ, sắp mọc ra cái đầu thứ ba, xem ra đã thành công đột phá. Hắn còn nhớ rõ tính tình Song Đầu Hống quật cường không ăn đồ bố thí, sau cùng vì tự do mà không tiếc dẫn đi đại địch cho hắn, biết được kết quả như vậy, cũng có phần mừng thay cho nó.
Đúng lúc này, bỗng thấy thần sắc Lý Ngọc Phủ biến đổi, lộ ra vẻ không đành lòng, Tần Tang nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Bọn hắn xảy ra chuyện rồi?"
Lý Ngọc Phủ một mực không dám đứng dậy, cúi đầu thương tiếc nói: "Đệ tử vô năng, không thể phát ra cảnh báo kịp thời, dẫn đến sư muội cùng Hống đạo hữu sau một lần ra ngoài, đồng thời tao ngộ Vụ bộc và vụ thú tập kích, bất hạnh bị Vụ bộc cuốn đi. Cùng bị cuốn vào còn có mấy người Kinh Vũ tiền bối, Sất Lôi, Bạch Hạc, một đám đạo hữu Thiên Sơn Trúc Hải. . ."