Chương 3193: Tảo mộ
Chương 3193: Tảo mộ
Dịch: Thanh Kỳ
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đã đi tới gần thiên hành cao nguyên.
"Đáng tiếc hai vị đệ tử của Chân Nhất đạo trưởng, thiên tư tính tình đều thượng giai, bởi vì công pháp thiếu hụt, khi đến Nguyên Anh hậu kỳ thì nửa bước khó đi, cuối cùng nuốt hận mà kết thúc. Nội bộ thiên hành minh, ai cũng có tư tâm, hiện tại đã chia năm xẻ bảy."
Lý Ngọc Phủ kể rõ mọi chuyện, bất tri bất giác đã đến Thiên Sơn Trúc Hải, gã lấy ra lệnh bài quán chủ, nhẹ nhàng thôi động cấm chế, tiếp tục dẫn theo Tần Tang đi qua đại trận, yêu binh thủ vệ không hề hay biết.
Bọn hắn vừa đi vào Thiên Sơn Trúc Hải, liền nghe bên trong truyền ra thanh âm lười biếng: "Quán chủ lại rảnh rỗi tới đây, chẳng lẽ Trường Hữu tộc có động tác lớn rồi? Ách..."
Thanh âm bỗng nhiên dừng lại.
Sau một khắc, trước mặt Tần Tang và Lý Ngọc Phủ bỗng nhiên xuất hiện một nhân ảnh, bộ dáng thanh tú động lòng người, váy trắng thanh lịch, không trang điểm, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, con mắt to tròn, há to mồm nhìn Tần Tang, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng tròn, chỉ có đôi tai là nhọn nhọn.
"Ngọc Nô đạo hữu vẫn khỏe chứ." Tần Tang mỉm cười, chắp tay chào.
"Tần..."
Ngọc Nô vừa mừng vừa sợ, cứng họng, chỉ có thể nói ra một câu: "Ngọc Nô gặp qua Tần công tử."
... ...
Ba người dạo bước trong mây, chầm chậm phi hành về phía đông.
Từ biệt ngàn năm, khi nói tới những đạo hữu mất tích kia, Tần Tang và Ngọc Nô đều thổn thức, bầu không khí trở nên nặng nề.
Ngoại nhân đều coi Thiên Sơn Trúc Hải, Thanh Dương Quan cùng với các địa vực phụ cận, là đạo tràng của Ngọc Nô. Đệ tử Thanh Dương quan và yêu tu Thiên Sơn Trúc Hải, khi tu vi có thành tựu sẽ chọn một nơi để mở động phủ, không ngờ bị người quấy rầy.
Tổ đình của Thanh Dương Quan ở Thúy Bình sơn, cũng chính là Đại Tùy quốc ngày xưa.
Bọn hắn đi thẳng đến Thúy Bình sơn, môn nhân đệ tử có công đều được mai táng phí sau núi, hưởng hương quả của hậu nhân, mộ của đám người Đàm Hào cũng ở đây.
Tổ sư điện.
Tần Tang thấp ba nén hương, nhìn qua các bài vị, không chỉ có Tịch Tâm đạo nhân và Minh Nguyệt, còn có Vân Du Tử cùng hắn.
Thanh Dương Quan tưởng rằng hắn đã chết, Vân Du Tử cũng không còn hi vọng sống, chuyện cũ đã qua hơn ngàn năm, Tần Tang vẫn nhớ rõ những ký ức tại Thanh Dương Quan.
Đợi hắn tế bái xong, Ngọc Nô nhịn không được hỏi: "Trúc yêu tiền bối sẽ trở về không?"
Lý Ngọc Phủ khẩn trương, gã cũng muốn hỏi nhưng không dám.
"Sẽ về!" Tần Tang gật đầu.
Ngọc Nô và Lý Ngọc Phủ đều tin tưởng Tần Tang vô điều kiện, không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Lúc này, Lý Ngọc Phủ chợt nghĩ tới một chuyện, nói: "Vẫn còn một chuyện phải bẩm báo với sư thúc, những năm qua, xảy ra một số chuyện kì quái, trong miếu thờ thành hoàng, bức tượng hưởng hương hỏa, chợt sống lại, sinh ra thần linh, hỏi bọn họ, mới biết được, có người sau khi chết hồn linh quy vị, ngơ ngác trở thành thần. Bởi vì Trường Hữu tộc, mọi người một mực không biết nên xử lý bọn họ thế nào, những thần linh này liên quan tới thế tục cực sâu, tạm thời không ảnh hưởng tới Tu Tiên giới, còn trợ giúp các phái ổn định thế gian, chúng ta tạm thời mặc kệ."
Gã vẫn còn một câu chưa nói, từ khi thần linh liên tiếp hiện thế, có người lo lắng tượng thánh hưởng thụ hương hỏa của một giới, khi bị cái gì phụ thân, sẽ đản sinh ra thứ không tầm thường.
Trên đường đi, Tần Tang cũng cảm nhận được mấy cỗ khí tức thần linh, Phong Bạo giới vốn không có thần linh, sau khi trở về đại thiên, thần linh lại như măng mọc sau mưa, liên tiếp hiện thế, rõ ràng có gì đó quái lạ.
Tần Tang nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể đổ cho Phong Bạo giới đặc biệt.
Hắn có một suy đoán, bởi thiên đạo của hạ giới không trọn vẹn, Phong Bạo giới thì vừa vặn thiếu thần đạo?
Lý Ngọc Phủ dừng một lát, thấy Tần Tang không nói gì, liền nói tiếp: "Năm đó thế nhân cảm niệm ân đức của sư gia và sư tổ, mới thành lập Vạn gia từ, hương hỏa không dứt, sư tổ và sư phụ có khả năng..."
Thanh âm của gã mang theo kích động.
Tần Tang biết gã nghĩ cái gì, nhưng hắn cho rằng khả năng Tịch Tâm đạo nhân và Minh Nguyệt trở về không lớn. Nếu thần đạo tồn tại từ lâu, với công đức của Tịch Tâm đạo nhân và Minh Nguyệt, nhất định sẽ được tiếp dẫn vào thần đạo, nhưng bọn họ đã chết hơn một ngàn năm, thần hồn sớm đã biến mất.
Nếu bọn họ thật trở về, chứng tỏ trên thế gian này, ai cũng có ấn ký đặc biệt, sau khi chết cũng không tiêu tán, hoặc đi luân hồi như truyền thuyết!
Tần Tang từng nghe nói, trong bát đại Thiên Châu, Chấn Châu ở phía đông nam, thần đạo hưng thịnh nhất, thần đạo những nơi khác bị áp chế. Tần Tang đi qua ba đại châu, vẫn chưa nhìn thấy tu sĩ tu luyện thần đạo, nếu không nhận được tin tức về Phong Bạo giới, hắn đã đi Chấn Châu một chuyến.
Sau đó Tần Tang đi cúng mộ đám người Đàm Hào, rồi một mình rời khỏi Thúy Bình sơn.
Đứng trên không trung nhìn xuống, thấy Tam Vu thành ngày xưa, trải qua mấy lần hưng uy, bộ dáng vẫn như cũ.
Xung quanh có nhiều con sông lớn hơn, thành trì lệch khỏi địa điểm cũ rất xa, cửa hàng bán bánh bao kia đã không còn từ lâu, không biết người kia có hậu nhân không.
Hắn tiếp tục đi về phía bắc, cuối cùng đi đến một ngọn núi.
Triêu Thánh sơn!
Nhờ có Thanh Dương Quan tỉ mỉ bảo vệ, cảnh vật tại Triêu Thánh sơn vẫn như trước.
Tần Tang bay xuống, tay cầm bầu rượu, đi bộ trên đường một hồi, phía trước xuất hiện một khối Vô Tự bi.
Bảo vệ tốt cỡ nào, bia đá trải qua ngàn năm, vẫn khó tránh khỏi lưu lại dấu vết tháng năm.
Tần Tang dừng chân, yên lặng nhìn một hồi, đi tới trước mộ, để bầu rượu xuống, lẩm bẩm: "Lần này tới hơi trễ."
Hắn cẩn thận quét bụi, ngồi xuống trước mộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bất tri bất giác, đã qua hơn một ngàn năm, khi đó hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi mình lựa chọn, tương lai của mình sẽ gặp nhiều trắc trở và đặc sắc như vậy.
Sắc trời u ám, không khác năm đó lắm, nhưng không cùng một khoảng trời. Nhớ tới lời thề khi đó, hắn phá vỡ thiên vũ, đi vào không trung, vẫn chưa nhìn thấy tiên nhân, sắp tới trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
May mắn, Đông Dương quận chúa vẫn ở chung dưới một bầu trời với hắn, có thể tiếp tục chứng kiến hắn thực hiện lời thề năm đó.
Lẳng lặng ngồi hồi lâu, Tần Tang đứng lên, kính Đông Dương quận chúa một chén, đổ linh tửu xuống trước một.
Không kể cái gì, cũng không nói cái gì hùng hồn, chỉ có một câu: "Ta đi!"
Sau đó phất tay lên, giống như tạm biệt một lão bằng hữu.
Bóng lưng dần dần xa.
Ánh trăng mờ ảo, bóng cây lắc lư, chập chờn trên tấm bia đá.