Chương 3199: Luyện Hư trung kỳ
Chương 3199: Luyện Hư trung kỳ
Dịch: Thanh Kỳ
Các thế lực Trung Châu không sợ Tứ Thánh cung, Bảo Chính Nam vô lực ngăn trở, cảm nhận được nguy cơ từ sớm.
Bởi thế Tứ Thánh cung và Huyền Thiên cung, một mực kiên định đứng bên cạnh Thanh Dương quan.
Tần Tang đến, cho Bảo Chính Nam ăn một liều thuốc an thần.
Có Tứ Thánh cung và Huyền Thiên cung phối hợp với hắn đã đủ, quá nhiều người biết, sẽ biến khéo thành vụng.
"Bảo cung chủ không cần tiễn nữa, ngày sau bần đạo lại đến đến thăm" Tần Tang chắp tay từ biệt, tiếp tục đi về phía tây.
… …
Tây thổ.
Đại Bi Thiền tự bị hủy.
Năm đó, Tây Thổ cũng gặp công kích mãnh liệt, Hoài Ẩn đại sư suất lĩnh tu sĩ tây thổ rút lui, từ bỏ hơn phân nửa tây thổ, lui giữ đến chỗ Na Di trận, sau đó được Trung Châu trợ giúp, một mực ngăn Trường Hữu tộc tại đây.
Tác giả: Lần trước nhớ lầm, Hành Tế đại sư vẫn lạc dưới thiên kiếp mới đúng.
Hiện tại bố cục vẫn như cũ, tây thổ biến thành chiến trường thê thảm, sớm đã biến thành phế tích.
Tần Tang đứng trên cồn cát, chắp tay nhìn đại quân Trường Hữu tộc, cảm nhận được một cỗ khí tức hung sát.
Đến tận đây, hắn đi qua hết những nơi quan trọng, trong lòng đã nắm chắc.
Nhìn chốc lát, Tần Tang chậm rãi quay người, điều khiển độn quang, trở về Lộc Dã.
Cảm ứng được hắn trở về, Tư Lục đi ra khỏi tĩnh thất.
Không thấy Kỷ Hoằng đâu, chẳng biết đi nơi nào.
Tư Lục một mực chữa thương, vững chắc căn cơ, lúc trước chỉ áp chế thương thế, muốn triệt để khôi phục, còn cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Tần Tang chắp tay thi lễ: "Bần đạo còn việc khác, làm phiền đạo hữu đi một chuyến, dẫn những người kia trở về."
Tư Lục gật đầu, nói một tiếng không sao, không chút do dự, lập tức khởi hành.
Đưa tiễn Tư Lục, Tần Tang hạ lệnh chuyển di Lộc Dã, bay về phía đông, dừng lại trên vùng đất sơn dã bao la.
Mặt đất bao la, sông ngòi khắp nơi.
Quần phong cao ngất, dãy núi chập trùng lên xuống, kéo dài đến cuối tầm mắt, bôn tẩu như long xà.
Nơi đây là Bắc Hoang, ở phía tây Trung Châu, vốn là khu vực phong bạo.
Bởi vì địa thế quá mức hiểm trở, chưa ai muốn di chuyển tới, không hề có dấu chân người.
Phong Bạo giới về đại thiên, linh khí thức tỉnh, vùng đất có cao có thấp, Trung Châu vẫn là thánh địa tu hành.
Được thiên địa nguyên khí của đại thiên tẩm bổ, những vùng đất rừng thiêng nước độc như Bắc Hoang, đều trở thành nơi tu hành rất tốt, cửu tai tại Bắc Hoang biến mất, ma môn Trung Châu sống rất thoải mái.
Nơi đây không kém bao nhiêu, khí tượng bất phàm, đủ để xem như tiên sơn phúc địa, Thanh Dương quan có xây một cái biệt quan ở đây.
Nhưng do linh mạch quá mức phân tán, linh cơ lộn xộn, muốn xây dựng sơn môn, nhất định phải di chuyển linh mạch, bình định lại linh cơ. Đó là một công trình vĩ đại, tiểu tông tiểu phái không đủ sức, bởi vì bị Thanh Dương quan chiếm trước, các đại phái không muốn tranh đoạt với Thanh Dương quan, cho nên hoang phế tới nay.
Lý Ngọc Phủ chiếm nơi đây, bởi vì cân nhắc, về sau Lộc Dã không đủ chỗ cho các môn nhân đệ tử, cần xây đựng sơn môn, nơi đây chỉ là một trong những chỗ được chọn.
"Chúng ta xây dựng sơn môn ở đây!"
Tần Tang chỉ xuống đại địa, một lời quyết định.
Lý Ngọc Phủ không hỏi nguyên do, khom người lĩnh mệnh, trở về Lộc Dã, triệu tập đệ tử, truyền lệnh xuống.
Tần Tang lẳng lặng đứng tại chỗ, thần thức tản ra, đảo qua vô số dãy núi, dòng sông, rót vào lòng đất, xâm nhập vào trong linh mạch, kéo dài tới nhiều nơi xa xôi, dù cho chỗ đó rất nhỏ.
Trong đầu của hắn hiện lên một hình tượng, dù cho là dòng linh mạch nhỏ nhất, cũng sẽ bị chiếu rọi ra, vô số kể dòng linh mạch bị đánh tan, sau đó lần lượt gầy dựng lại.
Tần Tang toàn lực thôi diễn, nhớ không rõ đã gầy dựng lại bao nhiêu lần, vẫn không hài lòng.
Nếu chỉ xây dựng sơn môn, không cần phiền phức như thế, hắn còn muốn xây chủ đàn ở đây.
Chọn chỗ này, một là vì chỗ này nằm ở trung tâm Phong Bạo giới, thứ hai là để chấn nhiếp các thế lực tại Trung Châu, sau này đệ tử Thanh Dương quan sẽ không thiếu đối thủ.
Chẳng biết qua bao lâu, hai mắt Tần Tang sáng lên, rốt cuộc dừng thôi diễn, trong mắt lóe lên một tia mệt mỏi.
Lý Ngọc Phủ đứng bênh cạnh chờ đã lâu, Tần Tang lấy ra một cái ngọc giản, khắc nội dung thôi diễn lên, sau đó dặn dò: "Di chuyển linh mạch theo ngọc giản, đủ để bố trí hộ sơn đại trận đệ nhất trọng, giao cho Thân Thần luyện chế bộ trận khí này."
Thần thức dò vào ngọc giản, Lý Ngọc Phủ nhìn thấy hộ sơn đại trận, cảm thấy vô cùng phức tạp, cưỡng ép lĩnh hội lại có chút đầu váng mắt hoa, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Chỉ mới đệ nhất trọng, đã đạnh hơn đại trận của chư phái, chẳng biết đại trận hoàn chỉnh có uy năng cỡ nào!
Còn chưa biết, bộ trận pháp này, Tần Tang tích hợp từ Thiên Hà Nghịch Sát trận cùng với mấy bộ đại trận khác mà ra, Phong Bạo giới nho nhỏ không thể so sánh nổi.
Nơi này không chỉ là sơn môn của Thanh Dương quan, còn là đạo tràng của hắn, nhất định phải thập toàn thập mỹ.
Những thứ này đủ cho Thanh Dương quan bận rộn hồi lâu, Tần Tang lệnh cho Lý Ngọc Phủ lui ra, không vội vã đi làm chuyện khác, một mình bay vào Bắc Hải, rơi xuống một hòn hoang đảo, bày ra trận kỳ bốn phía.
Trong quá trình du lịch Phong Bạo giới, Tần Tang cũng không thả lỏng tu hành.
Trong khoảng thời gian qua, hắn thể ngộ cỗ thần ý kia càng ngày càng sâu, cảm ứng được một tia rung động từ cõi u minnh.
Hắn ý thức được, đã tới thời cơ đột phá.
Sắp luyện hóa xong lực lương của tán chủ, căn cơ triệt để vững chắc, có thể nếm thử trùng kích Luyện Hư trung kỳ!
Bày cấm trận, Tần Tang gọi Chu Tước và hai yêu hầu ra, cảnh giới chung quanh.
Hắn ngồi trên mặt đất, trầm tâm nhập định, khí tức thỉnh thoảng xuất hiện ba động nhỏ xíu.
Ở trên đảo, an bình mỗi ngày.
Dần dần, ngay cả ba động nhỏ xĩu cũng không còn, một tia không cân đối cuối cùng biến mất, điều này đại biểu cho hắn đã triệt để tiêu hóa đạo tán chú kia.
'Vù, vù!'
Gió lớn thổi qua, Tần Tang điên cuồng thôn phệ thiên địa nguyên khí, đẩy tu vi tới đỉnh phong.
Lại qua một thời gian dài yên lặng, Tần Tang điều chỉnh bản thân xong, có thể thử xông quan!
Hắn đánh thức Thiên Mục Điệp, tương trợ hắn, trên thân xuất hiện một tia ba động, thoáng qua liền biến mất, lại tiếp tục xuất hiện, không ngừng lặp lại như thế, mà mỗi một lần xuất hiện, ba động sẽ trở nên mạnh chút.
Lúc này, Chu Tước và hai yêu hầu một mực chú ý, cảm ứng được một tia dị dạng, nhao nhao trông lại.
Trong chớp mắt, thiên địa nguyên khí bạo động, điên cuồng lao tới đảo nhỏ, tựa như hư không bị đánh thủng một lỗ, tốc độ cắn nuốt quá mức doạ người, đến mức trên trời xuất hiện một cái vòng xoáy linh khí.
Đám Chu Tước nhìn thấy, bên trong vòng xoáy linh khí có một cái bóng mờ, là pháp thân của Tần Tang.
Tần Tang quên mất hết thảy, hắn cảm nhận được phía trước chỉ có một tầng cách ngăn, tiến qua được, sẽ là thế giới hoàn toàn mới.
'Ầm!'
Trời quang mây tạnh, vòng xoáy bỗng nhiên biến mất, vậy mà bị hư ảnh nuốt vào. Pháp thân đứng nghiêm trong hư không, toàn thân lấp lánh ngũ thải hào quang, thoáng qua liền biến mất, khôi phục như thường.
Pháp phân cũng trở về bản thể.
Tần Tang mở mắt ra, rốt cuộc đột phá Luyện Hư trung kỳ!