Chương 320: Hỏa Ngọc Ngô Công
Chương 320: Hỏa Ngọc Ngô Công
Một là lo lắng nếu dùng trong lúc chiến đâu, không biết sẽ bị hủy diệt lúc nào, bán cũng chẳng đươc mấy khổi linh thạch.
Hai là mỗi một ma khí luyện hồn đều có pháp môn luyện chế đặc biệt của riêng nó, chỉ có thể tìm một Luyện Khí sư có tạo nghệ cực kỳ cao mới có cơ hội khôi phục, trả giá lớn như vậy cũng không đáng.
Tần Tang tự mình thu thập rất khó khăn,nhưng nếu mượn nhờ thế lực của Chợ đen thì đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa giá cả của những ma khí bị hao tổn này cũng rất rẻ, cho dù bị Chợ đen độn giá lên, hắn cũng có thể chấp nhận được.
Nghe Tần Tang nói như vậy, vẻ khó khăn trên khuôn mặt già nua kia cũng dần dần biến mất, hắn lên tiếng tiếng:
-Yêu cầu này của đạo hữu cũng không quá hà khắc, lão hủ sẽ cố gắng giúp đạo hữu thu thập. Ngoài điều đó ra, đạo hữu cón có yêu cầu gì nữa không?
Tần Tang lắc đầu, nói ra:
-Tạm thời không còn, chẳng qua nếu lần hợp tác này của chúng ta thành công vui vẻ, sau này cơ hội hợp tác còn rất nhiều. Những vật này. . . Đạo hữu giúp ta định giá một lần luôn đi .
. . .
Trước đó toàn bộ tài sản của hắn còn không đến 1000 linh thạch, mua sắm linh đan Vân khí, tài nguyên tu luyện và nhu yếu phẩm ở Huyền Lô Quan đều đã dùng hết, hiện tại trong túi giới tử có khoảng 3000 viên linh thạch, trong lòng Tần Tang mới an tâm hơn một chút.
Những kiện pháp khí tốt nhất, giữ lại cho bản thân, Vạn nhất sau này cần linh thạch trong lúc cấp bách, có thể đem ra bán cũng không muộn.
Bằng không thân gia của ba vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đổi thành linh thạch chắc chắn sẽ nhiều hơn 3000.
Trên bình nguyên rộng lớn mênh mông nhú lên mấy rặng núi, đan xen khắp nơi như cự long nằm phủ phục xuống.
Những ngọn núi đó cực kì quái dị, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng lốm đốm nhức mắt, hệt như được phủ đầy một lớp lân giáp phản quang, khi tới gần mới phát hiện hóa ra đó là những đóa "Hoa Tử" trong suốt.
Kỳ lạ ở chỗ, những đóa "Hoa Tử" này được tạo ra bởi Thạch Anh Chi Hoa của Thạch Anh tím, nhưng khi đóa hoa thực sự nổ rộ lại có bộ dáng giống như như đúc!
Không ai biết tại sao nơi này lại xuất hiện loài hoa Thạch Anh như thế.
Ngàn vạn đóa "Hoa Tử" tranh nhau khoe sắc, thân ảnh Tần Tang xuất hiện bên dưới chân núi, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không nhịn được mà thầm than.
Hắn chọn ra một hướng rồi ngự kiếm bay tới một sườn núi, rồi lấy lệnh bài ảnh vệ ra, cảm ứng một lượt rồi chậm rãi đi tới trước một đóa hoa Thạch Anh.
Thạch Anh tím lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, bề ngoài không khác mấy so với những bông hoa Thạch Anh khác.
Không ai ngờ được lại có một bí cảnh ẩn giấu bên trong một đóa hoa Thạch Anh bình thường. Nói đúng hơn thì hoa Thạch Anh chính là cửa vào của Thiên Tinh bí cảnh.
Rất có ý vị của một bông hoa là một thế giới*.
*một bông hoa là một thế giới: mang ý nghĩa triết lý rất lớn, là một câu thơ nổi tiếng về cảnh giới cao nhất trên thế giới mà người phàm trần có thể lĩnh hội được.
Tần Tang vừa dừng chân phía trước hoa Thạch Anh thì ngay sau đó, nhụy hoa đột nhiên rung động tạo ra sự chập chờn kỳ quái, sau đó Tần Tang cảm thấy mi tâm đau nhói, tựa như bị một thanh kiếm sắc bén phong tỏa.
Hiển nhiên, người trong bí cảnh biết Tần Tang muốn tới nên đã đưa lời cảnh cáo.
-Huyền Lư Quan ảnh vệ, đệ tử Thiếu Hoa Sơn, Tần Tang! Bái Kiến Đằng Nam sư huynh! Được Ngọc Dương Tử sư huynh nhờ mang tới một phong thư, xin Đằng Nam sư huynh tự mình mở.
Tần Tang lớn giọng nói rõ lai lịch, hai tay giơ một miếng ngọc giản lên, bên trong có phong thư do Ngọc Dương Tử để lại.
Chỉ thấy nhụy hoa đột nhiên vươn lên, sau đó luồng chập chờn kì lạ vừa rồi đột nhiên xuất hiện thêm một vòng xoáy sâu hun hút, cỗ hấp lực truyền từ bên trong ra hút ngọc giản vào trong bí cảnh, sau đó tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra.
-Xin tiền bối chờ một chút. . .
Tần Tang khoanh tay đứng, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, ánh sáng trong mắt Tần Tang tối sầm lại, một tráng hán mặc Kim Giác xuất hiện trước mặt hắn.
-Tần sư đệ.
Tráng hán mặc Kim Giáp chắp tay với Tần Tang, giọng điệu hiền hòa:
-Tại hạ chính là Đằng Nam chịu trách nhiệm thủ vệ bí cảnh, nếu có chỗ nào không chu đáo thì mong Tần sư đệ thứ lỗi.
Tần Tang âm thầm thăm dò vị Đằng Nam sư huynh này, bản thân hắn rất có khả năng phải ở chung với người này mấy chục năm bên trong bí cảnh, nếu như gặp phải người không hợp thì cực kì phiền toái.
Đằng Nam mặc Kim Giáp trên người khiến hắn ta trông càng thêm uy vũ, khí thế bức người nhưng tướng mạo lại khá hiền lành, chắc không phải dạng người khó ở chung gì.
Tần Tang cẩn thận đáp lễ:
-Đằng sư huynh có trách nhiệm trong người, cẩn thận một chút mới phải. Là Tần Tang mạo muội tới quấy rầy, hy vọng không làm phiền tới Đằng sư huynh.
Đằng Nam nghe vậy thì bật cười một tiếng, quan sát Tần Tang một lượt mới nói tiếp:
-Thư của Ngọc Dương Tử sư đệ ta đã xem qua, mời Tần sư đệ đi theo ta... Thiên Tinh bí cảnh không giàu tài nguyên như các bí cảnh khác, nhưng ít nhất cũng còn thừa một cái động phủ.
Khi đang nói chuyện, Tần Tang đi theo Đằng Nam bước vào vòng xoáy, sau đó cảm thấy mắt nhoáng lên một cái, hình ảnh trước mắt đã thay đổi.
Trời trong mây trắng, không khí trong lành, linh khí cực kì nồng đậm.
Từ một chiến trường tiên cổ xưa hoang vu cho tới Thiên Tinh bí cảnh, hai nơi lướt qua nhau hệt như tiến nhập vào tiên cảnh.
Mấy đỉnh núi xanh vờn quanh, bên trên trồng rất nhiều loại linh thụ có tên Hoàng Kiều.
Ở vùng bình nguyên thì cỏ xanh tươi tốt, một con sông uốn lượn đi qua, không biết điểm bắt đầu của con sông đó từ đâu, hai bên sông khai mở từng mảnh dược viên to nhỏ khác nhau, bên trong vừa được gieo trồng rất nhiều linh dược.